Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 382

 Hồ cô nương, cô muốn đi cùng bọn ta, mạo hiểm đến Thánh Sơn sao?” Lục Thanh hỏi.

“Vâng.” Hồ Trạch Chi gật đầu.

Nói xong, nàng thả lỏng, bình tĩnh nhìn Lục Thanh.

“Nhưng trên đường đến Thánh Sơn có thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Hồ cô nương, chẳng phải cô vẫn muốn bái nhập Huyền Tâm Tông sao?”

“Chân tôi gãy rồi, xem ra khó mà lành ngay được. Tôi chắc chắn không kịp tham gia đại hội thu nhận đệ tử của Huyền Tâm Tông.

Dù có cố đi, tôi cũng sẽ bị loại. Thà đừng tự rước nhục.”

Hồ Trạch Chi nói nghiêm túc, mắt không rời Lục Thanh.

“Nên tôi nghĩ, đi theo Lục công tử đến Thánh Sơn học hỏi thêm cũng tốt.

Ít nhất chuyến đi đến Trung Châu này sẽ không thành vô ích.

Còn về nguy hiểm, đi xa hành tẩu giang hồ nào chẳng có rủi ro.

Ngay cả người thân thích cũng có thể nảy sinh ác ý, đâm sau lưng bất cứ lúc nào.”

Nói đến đây, vẻ mặt Hồ Trạch Chi thoáng hiện chút buồn bã.

Rõ ràng vụ ám sát suýt mất mạng vừa ra khỏi Thanh Long thành dưới tay nữ tử áo đỏ đã khiến nàng tổn thương rất nặng nề.

“Vì vậy,Lục công tử, Trần lão y, mong hai người cho tôi cơ hội được đi theo.

Nếu thực sự xảy ra nguy hiểm khiến mọi người bị liên lụy, thì cũng không cần bận lòng vì tôi. Đây là lựa chọn của tôi, tôi sẽ không oán trách.”

Nhìn thấy sự kiên định trên gương mặt Hồ Trạch Chi, Lục Thanh ngẩn ra một thoáng, như thể lần đầu nhìn thấy thiếu nữ này.

Hắn khẽ mỉm cười: “Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu. Chỉ là chúng ta lo cho chân cô, không muốn cô quá vất vả.

Được rồi, nếu cô muốn đi cùng, đuổi cô ra ngoài cũng quá tàn nhẫn.”

“ Lục Công tử , người đồng ý?” Hồ Trạch Chi mừng rỡ.

“Ừ, xe ngựa vẫn còn chỗ trống. Nhưng nói trước, Hồ cô nương, từ ngày mai chúng ta sẽ chạy đường dài liên tục, rất ít khi nghỉ. Cô nương phải chuẩn bị tâm lý.”

“Xin công tử cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không than phiền.” Hồ Trạch Chi đáp kiên định.

“Vậy xuống dưới thôi. Hiện trường lúc nãy không nhỏ, có thể lát nữa sẽ có người lên xem.”

Tuy Thiên Địa Đạo Âm chỉ có tu sĩ Tiên Thiên và thiên tư đặc thù mới nghe được, nhưng cảnh tượng Nguyệt Hoa giáng xuống lại ai cũng thấy.

Hơn nữa, tiếng động khi Lục Thanh thu Nguyệt Hoa vào ngọc bình cũng không nhỏ; khó nói được có ai chú ý hay không.

Tuy bọn họ không sợ phiền phức, nhưng cũng không cần tự chuốc rắc rối.

Lục Thanh dẫn Tiểu Nhan và Hồ Trạch Chi xuống khỏi mái nhà.

May mà đ**m chủ và tiểu nhị đều là người thường, hoàn toàn không phát hiện điều gì khác lạ, giúp Lục Thanh đỡ phải giải thích.

Mã Cố và Ngụy Tử An có lẽ vì đường xa mệt mỏi cả ngày nên vẫn đang ngủ say, không bị đánh thức.

“Hồ cô nương, cô về phòng nghỉ sớm đi. Có lẽ mai chúng ta phải khởi hành từ rất sớm.”

“Vâng.”

Dù rất tò mò, Hồ Trạch Chi biết không phải lúc để hỏi nên ngoan ngoãn trở về phòng.

Đợi nàng đóng cửa, Lục Thanh quay lại nhìn Trần lão y:

“Sư phụ, con cần nghiên cứu cách sử dụng Nguyệt Hoa này. E rằng không thể cùng người xem xét Huyết Độc lúc này.”

“Không sao, ta tự nghiên cứu trước. Con cứ làm việc của con.”

Trần Lão y gật đầu, hoàn toàn không để ý.

Ông biết nếu Lục Thanh cẩn trọng đến vậy thì Nguyệt Hoa hẳn còn quan trọng với Tiểu Ly hơn ông tưởng.

Trở lại phòng, Tiểu Ly lập tức nhảy tới bên Lục Thanh, trông đầy mong đợi.

“Đợi thêm chút nữa, ngoan.”

Lục Thanh xoa đầu nó, rồi ngồi cạnh giường, lấy ngọc bình ra.

Nhìn thấy ngọc bình, mắt Tiểu Ly càng sáng rực, ngoan ngoãn ngồi xổm cạnh bên đợi.

Ngay cả Tiểu Nhan cũng tò mò nhìn chằm chằm ngọc bình.

“Ca ca, thứ trong bình có quan trọng với Tiểu Ly không?”

“Ca chưa dám chắc, để xem đã.”

Lục Thanh cầm ngọc bình nhưng chưa mở ngay, mà trước tiên dùng một tia thần hồn kiểm tra từng hoa văn trên thân bình.

Biến đổi thiên tượng tối nay đến quá đột ngột, hắn căn bản không kịp chuẩn bị, chỉ có thể vận thần hồn mạnh mẽ ép luyện ba Định Ấn phủ lên ngọc bình, tạm thời cho phép nó chứa Nguyệt Hoa.

Nếu không, vật phàm tục nào có thể chứa tạo hóa của trời đất.

Sau khi kiểm tra, Lục Thanh lắc đầu:

“Quả nhiên do quá vội, vật chứa ta luyện ra quá thô. Tuy có thể tạm giữ Nguyệt Hoa, nhưng theo thời gian vẫn sẽ bị rò rỉ.”

Lục Thanh vận dị năng , quan sát ngọc bình.

Ngay lập tức, trong tầm mắt hắn hiện lên ánh đỏ chói mắt cùng vài hàng chữ.

[Ngọc Bình Phong Ấn: ép luyện bằng phù Ấn, có thể giữ lại Quang Linh Dịch.]

[Vật này mang chút uy lực của Pháp Khí.]

[Kỹ nghệ luyện chế thô ráp, có thể cải thiện.]

Thấy những dòng chữ này, Lục Thanh toát mồ hôi lạnh.

Không ngờ ngay cả dị năng cũng chê hắn luyện bình quá tệ.

Tự cười khổ, Lục Thanh mở nắp ngọc bình.

Ngay lập tức, ánh bạc tràn ra, hương thơm thanh lạ khuếch tán, khiến đầu óc Lục Thanh lập tức minh mẫn, thần hồn nơi ấn đường cũng sinh cảm giác mát lạnh dễ chịu.

---

Bình Luận (0)
Comment