Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 398

Nghe lời Lục Thanh nói, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên Thiên Đăng Thang.

Chỉ thấy Bạch Bất Phàm và những người kia lúc này đã hoàn toàn đổi sang một bộ dạng khác.

Bọn họ gần như không còn giữ được dáng vẻ ung dung, thành thục như trước.

Ai nấy đều đỏ bừng cả mặt, th* d*c từng hơi, mồ hôi đầm đìa, hai tay chống gối.

Rõ ràng bọn họ đều đã gần chạm đến cực hạn.

Mà vị trí đứng của nhóm người cũng đã bắt đầu xuất hiện chênh lệch.

Trong đó, Bạch Bất Phàm và Tư Đồ Tấn đứng ở bậc cao nhất.

Những người khác ở phía dưới, nhưng khoảng cách chỉ chênh lệch ba bốn bậc.

Ở cuối cùng là Tần Vân Đình của Huyền Tâm Tông.

Đúng như Lâm Chi Duệ từng nói, Tần Vân Đình tu luyện thiên về linh hoạt , nhanh nhẹn võ học, khi leo Thiên Đăng Thang quả thực chịu thiệt.

“Bạch Bất Phàm và Tư Đồ Tấn đang ở bậc thứ một trăm sáu mươi lăm!”

Ngụy Tử An nhanh chóng đếm và kêu lên.

“Xem ra bọn họ đúng là đã tới cực hạn. Quả thật tiềm lực không thể so với Chi Duệ tiên sinh.”

Mã Cố cảm thán.

Phương pháp xem tiềm lực qua việc leo Thiên Đăng Thang này, nhìn qua quả thực rất chính xác.

“Bạch huynh, huynh còn sức tiếp tục không?”

Trên Thiên Đăng Thang, mồ hôi trên mặt Tư Đồ tấn từng giọt chảy xuống, hắn nhìn sang Bạch Bất Phàm hỏi.

Toàn thân hắn đều run nhẹ, dấu hiệu cho thấy Kim Cang Thể của hắn đã bị ép đến cực hạn.

“Còn phải xem Tư Đồ Tấn huynh có còn sức hay không.”

Sắc mặt Bạch Bất Phàm cũng khó coi, khuôn mặt vốn trắng trẻo nho nhã giờ đỏ bừng, ngay cả tròng mắt cũng lộ đầy tia máu.

Rõ ràng hắn đã chạm đến cực hạn.

Thế nhưng đối diện Tư Đồ Tấn, hắn vẫn không chịu tỏ ra yếu thế.

“Ta vẫn còn chút sức. Nếu miễn cưỡng, ta có thể leo thêm một hai bậc.”

Lời này khiến ánh mắt Bạch Bất Phàm khẽ biến đổi.

Bởi hắn thật sự đã đến cực hạn, không còn cách nào tiếp tục đi lên nữa.

Nhưng điều Tư Đồ Tấn nói tiếp theo lại khiến hắn hoàn toàn sửng sốt.

“Không bằng… chúng ta tính trận này hòa đi?”

“ Huynh thật sự chịu hòa?”

Bạch Bất Phàm ngây người, suýt không tin vào tai mình.

Bao năm nay, Tư Đồ Tấn luôn đối chọi với hắn, ganh đua không ngừng.

Giờ, ngay dưới cái nhìn bao người, rõ ràng có cơ hội đánh bại hắn, mà lại chịu bỏ qua?

“Đúng. Ta đúng là có thể kích phát Kim Cang Thể miễn cưỡng leo thêm một hai bậc.

Nhưng làm vậy nhất định sẽ bị áp lực Thiên đăng thang phản phệ, tổn thương căn cơ thân thể, phá hoại thời gian đột phá Tiên Thiên.

Chúng ta đã thua hai người kia rồi, ta không muốn vì chút hư vinh mà kéo giãn khoảng cách thêm nữa.”

Bạch Bất Phàm im lặng.

Hắn đương nhiên biết hai người mà Tư Đồ Tấn nói là ai.

Nói thật, trước đây hắn vốn không đặt hai người kia trong đám “Trung Châu Thập Kiệt” vào mắt.

Dù sao, một người xuất thân Thiên Cơ Lâu, giỏi tính toán suy diễn, thực lực có lẽ không mạnh.

Người còn lại thì càng không đáng chú ý, chẳng qua là chân truyền đệ tử một môn phái suy tàn, tài nguyên hạn hẹp, tốc độ tu hành tất nhiên không thể nào bằng.

Thế nên, bao năm nay, trọng tâm cạnh tranh của hắn luôn đặt vào Tư Đồ Tấn cùng vài người có thân phận tương đương.

Không ngờ rằng, người đầu tiên đột phá lại là hai kẻ hắn chẳng bao giờ để vào mắt.

Nghĩ đến đây, Bạch Bất Phàm bỗng thấy khí huyết lạnh đi vài phần.

“ Huynh nói đúng. Không đáng để vì chuyện nhỏ trước mắt mà tổn hại tiền đồ võ đạo.

Điều quan trọng nhất là sớm bước vào Tiên Thiên, chứ không phải hơn thua chút chuyện vặt.

Tư Đồ Tấn, trận này xem như huynh thắng.”

Bạch Bất Phàm nói chân thành.

Tư Đồ Tấn hơi khựng lại. Đúng lúc Bạch Bất Phàm định tiếp lời nhận thua.

Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Đây chính là Trung Châu Thập Kiệt sao?

Leo cái thang mà thở không ra hơi như vậy. Đúng là sư phụ ta nói không sai, ngoại môn võ giả đa phần căn cơ yếu kém, chỉ giỏi phô trương bên ngoài, bên trong lại mục rỗng.”

Giọng không lớn, nhưng rõ ràng vang xa, tất cả những người gần đó đều nghe được.

Sự mỉa mai rõ ràng ấy lập tức khiến đám đông xôn xao.

“Ai vậy, lớn lối thật?”

“Dám chế nhạo Trung Châu Thập Kiệt ngay trước mặt họ, hắn nghĩ mình là ai?”

“Có chuyện hay để xem rồi!”

Mọi người nhao nhao nhìn lên.

Và rồi ngay sau đó, vô số người trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trên bầu trời, bảy tám con cự điểu khổng lồ lượn vòng, trên lưng mỗi con đều có người đứng.

Cự điểu dang cánh rộng hơn mười trượng, mỗi lần vỗ là tiếng gió như sấm rền.

Bạch Bất Phàm và những người kia ban đầu còn giận dữ vì lời mỉa mai.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên không trung, ai nấy đều sững người, cơn giận không còn chỗ phát tiết.

Về phần Lục Thanh và những người còn lại thì không cần nói.

Sinh ra từ nơi hẻo lánh, cả đời chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.

Mắt ai nấy đều mở to, khuôn mặt đầy kinh ngạc.

“Là bọn họ!”

Sắc mặt Lâm Chi Duệ biến đổi rõ rệt, hắn khẽ thốt lên.

“ Chi Duệ tiên sinh, huynh biết họ?” Lục Thanh hỏi.

“Ta không quen họ, nhưng nhận ra nơi họ xuất thân.”

Lâm Chi Duệ nhìn chằm chằm lên bầu trời, chậm rãi nói:

“Mặc áo hoạ tiết Vân Thủy, cưỡi thần điểu, đó là người của một trong Tứ Đại Bí Địa– Bí Địa Vân Thủy!”

“Tứ Đại Bí Địa?”

Trong đầu Lục Thanh khẽ rung, nhớ tới lần giao thủ với đệ tử thân truyền của Vương Thương Dực, người từng hiểu lầm hắn là truyền nhân bí địa.

Bình Luận (0)
Comment