“Cô nương có thể cảm nhận được thứ gì đó trong Thánh Sơn đang gọi mình sao?”
Lục Thanh hơi kinh ngạc.
Trần lão y cũng nhìn sang.
“Vâng, và sự gọi đó rất kỳ lạ. Ta có thể cảm nhận nó ở trong Thánh Sơn, nhưng lại không thể xác định vị trí cụ thể.”
Hồ Trạch Chi chần chừ đáp.
Lục Thanh và Trần lão y liếc nhau. Quả nhiên nàng là người mang đại khí vận. Dù tu vi mới chỉ ở Cảnh giới Khí Huyết, nàng vẫn có thể cảm ứng cơ duyên ẩn trong Thánh Sơn giống như bọn họ.
“Không ngờ Hồ cô nương cũng cảm nhận được dị tượng trong Thánh Sơn,” Lục Thanh mỉm cười. “Nhưng đừng lo, e rằng thứ đó vẫn chưa đến lúc xuất hiện.”
“ Lục Công tử cũng cảm nhận được sao? Rốt cuộc đó là thứ gì?” Hồ Trạch Chi hỏi.
“Tôi cũng không rõ,” Lục Thanh lắc đầu. “Có lẽ phải đợi thời cơ đến thì mới biết chân diện mục của nó.
Nhưng Hồ cô nương, đây hẳn là điềm lành. Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Nghe vậy, Hồ Trạch Chi mới yên lòng.
Nếu không, với tu vi hiện tại, những cảm giác huyền bí vượt ngoài lý giải như thế này quả thực rất dễ khiến nàng bất an.
Vì vậy, Lục Thanh và những người khác tạm thời ở lại tiểu viện cạnh nơi Lâm Chi Duệ cư trú, sống tương đối thanh tịnh, hiếm khi ra ngoài.
---
Hai ngày sau.
Buổi sáng hôm đó, Lâm Chi Duệ đến uống trà và mang theo vài tin tức mới.
Một tin đúng như Lục Thanh dự đoán.
Sau khi người của Vân Thủy Bí Địa xuất hiện, ngày hôm sau, người của ba Bí Cảnh còn lại cũng lần lượt lộ diện.
Chỉ là bọn họ không ở lại Thánh Thành, mà trực tiếp lên Thánh Sơn.
Thành ra, người trong Thánh Thành biết được tin này không nhiều.
Một tin khác liên quan đến việc Trần lão y muốn vào Thánh Trì ngộ đạo.
Đúng lúc gần đây không có cao thủ cảnh Tiên Thiên mới nào cần dùng tới Thánh Trì.
Nên ngay khi Lâm Chi Duệ gửi yêu cầu lên Thánh Sơn, liền nhận được hồi đáp. Trần lão y có thể vào Thánh Trì bất cứ lúc nào.
“Như vậy, sư phụ muốn khi nào vào Thánh Trì?” Lục Thanh hỏi.
Trần lão y trầm ngâm một lát rồi nói: “Hôm nay luôn đi. Những ngày này võ giả từ khắp nơi đổ về Thánh Thành càng lúc càng nhiều, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Sớm hoàn thành việc ngộ đạo ở Thánh Trì vẫn hơn, đây cũng là mục đích không nhỏ của chuyến đi.”
Nghe vậy, Lâm Chi Duệ lập tức đứng dậy: “Vậy ta đi thu xếp cho Trần lão trước.”
Buổi chiều, Trần lão y theo Lâm Chi Duệ lên Thánh Sơn.
---
Còn Lục Thanh, rảnh rỗi không có việc gì, liền thấy Mã Cố và Ngụy Tử An đang luyện tập trong sân.
Hứng chí nổi lên, hắn quyết định chỉ điểm thêm cho hai người.
“ lục Huynh muốn kiểm tra thành quả tu luyện của bọn ta sao?”
Vừa nghe Lục Thanh muốn chỉ dạy, Mã Cố và Ngụy Tử An lập tức tinh thần phấn chấn.
“Được. Ta thấy khí huyết của Mã huynh sung mãn, đao pháp đã dung hợp nhuần nhuyễn, tiến bộ rất lớn. Tử An cũng vậy, côn pháp đã gần chạm đến đại thành.
Trước đây đường xa vội vã, giờ để ta xem hai người đã tiến thêm được bao nhiêu.”
“Vậy bọn ta thi triển lại một lần nữa!”
Hai người hiểu rõ tu vi của Lục Thanh sâu không lường được.
Ngay cả cao thủ Tiên Thiên đại thành cũng không phải đối thủ.
Nay được hắn chỉ điểm, họ lập tức thi triển toàn bộ.
---
“ Mã huynh, tu vi của huynh tiến bộ không tệ. Đã đến Viên Mãn hậu thiên cốt cảnh, chỉ cách hậu thiên Nội cảnh một bước nhỏ nữa thôi.”
Lục Thanh hơi kinh ngạc khi thấy Mã Cố thi triển xong Sơn Hải Đao.
So với trước kia, không chỉ cảnh giới đao pháp tiến xa, mà tu vi cũng tăng mạnh, gần như đã hoàn toàn luyện đến viên mãn da thịt gân cốt, chỉ còn thiếu cơ hội để đột phá vào hậu thiên nội cảnh.
Phải biết, lúc đầu rời khỏi thôn Cửu Lý, Mã Cố chỉ vừa bước vào Đại thành hậu thiên cốt cảnh.
“Ta cũng không biết sao, nhưng dạo này lúc đánh xe, không để ý lại đột phá,” Mã Cố gãi đầu.
Lục Thanh nghe vậy liền hiểu.
Kể từ khi hắn khắc trận pháp lên xe ngựa, tốc độ đã tăng cao.
Hai con tuấn mã sau khi hóa thành Long Huyết Mã cũng khiến tốc độ tăng mạnh hơn nữa.
Điều khiển một cỗ xe lao nhanh như vậy, đòi hỏi Mã Cố phải tập trung toàn bộ tinh thần, không được lơ là một chút nào.
Bằng không, chỉ sơ suất nhẹ thôi cũng có thể khiến xe lệch đường mà lật nhào.
Mà thời gian này, bọn họ gần như ngày nào cũng đi đường dài.
Sự rèn luyện áp lực cao kéo dài ấy, đối với tinh thần Mã Cố, là một thử thách vô cùng lớn.
Khi hắn tiêu hóa toàn bộ kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, việc đột phá hậu thiên nội cảnh là chuyện chắc chắn.
Nếu tiếp tục củng cố, thậm chí bước vào hàng Võ đạo Đại tông sư cũng không phải không thể.
Nghe Lục Thanh giảng giải, Mã Cố sững người.
---
“ Lục Huynh … huynh nói sau này ta có thể trở thành Võ đạo Đại tông sư?”
“Điều đó tùy huynh, Mã huynh. Nhưng tinh thần của huynh đã được tôi luyện cực tốt, tuyệt không thua kém những người ở hậu thiên nội cảnh viên mãn.
Nếu kiên trì tu luyện, cũng không phải không thể.”
Mã Cố như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ.
Một lúc lâu sau mới hồi thần, nhìn Lục Thanh rồi hỏi:
“Vậy bước tiếp theo tôi phải làm gì?”
“Đơn giản thôi — đột phá hậu thiên nội cảnh.”
Lục Thanh mỉm cười. “Hiện huynh đã tích lũy đủ rồi, chỉ còn thiếu mồi dẫn.”
Nói rồi, hắn đưa ngón tay điểm nhẹ lên người Mã Cố.
“Đừng chống cự, tĩnh tâm cảm nhận lực đạo ta đưa vào cơ thể huynh.”
Mã Cố lập tức nhắm mắt, tập trung tinh thần.
Thấy vậy, Lục Thanh khẽ gật đầu.
Tiếp đó, hắn bắt đầu dùng một ngón tay gõ nhẹ liên tục lên thân Mã Cố.
Mỗi lần gõ, một luồng lực kỳ dị lại khuấy động huyết khí của đối phương, dẫn dắt nó xuyên thấu vào nội tạng.
Mã Cố toàn tâm cảm nhận sự thay đổi của huyết khí, rung động theo tiết tấu kỳ lạ, từng chút thẩm nhập vào nội tạng.
Dần dần, một tia minh ngộ tự nhiên sinh ra.
Ngay sau đó, huyết khí trong cơ thể hắn bắt đầu tự vận hành, dao động theo nhịp điệu đã lĩnh hội, từ từ xuyên vào phủ tạng.
“Tiến bộ nhanh đấy.”
Thấy vậy, Lục Thanh thu tay, không can thiệp thêm.
Còn Mã Cố, đã nắm được bí quyết, tiếp tục tự điều động huyết khí rung động theo biên độ đặc thù, chậm rãi đánh sâu vào nội tạng.
Một lúc sau, thân thể Mã Cố khẽ chấn động.
Một luồng khí tức hùng hậu từ hắn bùng phát.
Cùng lúc, đôi mắt hắn mở ra, tràn đầy vui mừng.