Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 17

Mưa càng lúc càng lớn, mắt thấy không có ý dừng lại, Cố Nhàn Ảnh đành để đám đệ tử trở về lại nơi ở, sau khi đã sắp xếp xong thì rời khỏi Kiếm Các, lúc này mới phát hiện trong lương đình nằm bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ có Hoa Ly đơn bạc đứng trong màn mưa, toàn thân ướt đẫm nhưng dường như lại chẳng hay chẳng biết, chỉ nhìn vào xa xăm.
Đó là phía đông, hướng của thâm hải.
Trái tim của Cố Nhàn Ảnh thoáng đập mạnh, bước chân bất giác nhanh hơn một chút, đi về phía người đang đứng trong màn mưa.
Lúc nàng từ trong Kiếm Các đi ra thì trên tay có cầm một chiếc ô, đi được một nửa mới nhớ bung ô lên, có điều hạt mưa đã xối ướt người, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại chẳng để tâm, nàng đi đến trước mặt của Hoa Ly, lúc này hắn mới như hồi thần lại, cho đến khi nhìn rõ nàng thì mới cong mày mỉm cười.
Cố Nhàn Ảnh nâng tay lau nhẹ nước mưa vương trên khuôn mặt của Hoa Ly, ngón tay chạm vào làn da có nhiệt độ còn lạnh hơn cả nước mưa, như nhắc nhỡ nàng rằng Hoa Ly không phải là người.
Hoa Ly thấy động tác của Cố Nhàn Ảnh, liền ngoan ngoãn đứng yên bất động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút ngừng lại, cho đến khi Cố Nhàn Ảnh lau đi, hắn mới nở nụ cười ấm áp đạm nhiên nói: “Ngươi về rồi.”
Mặc dù biết người cá không sợ mưa gió, nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn cố chấp nghiêng ô để che khuất đi những hạt mưa nhỏ vụn: “Mưa to như thế đáng lẽ ra ngươi nên về trước mới phải.”
Hoa Ly lắc đầu: “Ta muốn về cùng ngươi.”
Đã biết trước Hoa Ly sẽ nói như vậy, nhưng đến lúc thật sự nghe được trong lòng lại cảm thấy ấm áp ôn nhu, Cố Nhàn Ảnh cũng mặc kệ Hoa Ly ướt đẫm, cầm ô, cùng sóng vai đi về phía trước nói: “Ta đưa ngươi về trước.”
Hoa Ly cũng không chối từ, mỉm cười mãn ý đi bên cạnh Cố Nhàn Ảnh, hai người đi trong mưa cứ như tách biệt hoàn toàn với ồn ào náo động, trong mắt và bên cạnh chỉ còn lại thân ảnh của đối phương.
Thời gian hoặc dài hoặc ngắn, đến lúc hồi thần, họ đã đến rừng hoa hê nằm sau gian phòng nhỏ.
Đồ đạc trong gian phòng của Hoa Ly vẫn được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, có điều trên bàn có rất nhiều chim tước và thỏ con được đan bện bằng cỏ, và vài quyển sách nằm rải rác, dường như mang đậm hơn vài phần khí tức khói lửa của nhân gian. Cố Nhàn Ảnh rất thích cảnh tượng trong gian phòng, nó khiến lòng nàng an định hơn, cảm thấy Hoa Ly sẽ sống lâu lâu dài dài ở nơi này, mà không phải chỉ là một vị khách vội vã lướt qua.
Sau khi Hoa Ly tiến vào phòng liền nhanh chóng tìm khăn đưa cho Cố Nhàn Ảnh lau đi những chỗ bị ướt, còn đối với bản thân đang bị ướt đẫm thì lại như không hề quan tâm, chỉ hỏi: “Kiếm pháp của A Nhàn dạy thế này rồi?”
“Rất khó nói.” Cố Nhàn Ảnh vừa nhắc đến chuyện này, nhận lấy khăn nhưng lại không lau đi, chỉ lắc đầu bật cười nói: “Đám nhóc con này chưa từng ăn khổ, chỉ luyện kiếm thôi mà cả ngày đã rên khổ, bọn nó bảo muốn đoạt được thứ hạng xếp trên vị trí năm mươi trong đại hội Bích Hà Phong, nhưng ta thấy ngoại trừ Diệp Ca, còn lại chẳng người nào có cơ hội tiến vào vị trí trên năm mươi cả.”
Lời này chẳng hề khiến cho Hoa Ly lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn bèn hỏi: “Diệp Ca thì sao?”
“Diệp Ca?” Cố Nhàn Ảnh không ngờ Hoa Ly sẽ hỏi đến những chuyện này, nàng vốn cho rằng Hoa Ly luôn không có hứng thú.
Lúc này Hoa Ly ngồi ở một bên, con người trong veo, mang theo lo lắng: “Ta cũng muốn phân ưu với A Nhàn, mà không phải chỉ đứng ở bên cảnh nhìn.”
Cố Nhàn Ảnh bị câu nói này chọc đến cười, có điều sau khi cười xong đáy lòng lại dần sinh ra cảm giác khó tả, hơn bốn trăm năm nay nàng đã quen một thân một mình, cũng quen với việc bản thân phải ứng phó với tất cả mọi chuyện, nhưng lại quên rằng nàng giờ đây sớm đã không còn một mình nữa, mà rất nhiều chuyện nàng có thể chia sớt với người bên cạnh.
Nàng ngồi trước mặt Hoa Ly, chậm rãi nói: “Thiên phú của Diệp Ca rất tốt, mặc dù cậu ta không phải là tốt nhất trong thiên hạ, nhưng cũng thuộc vào hàng đầu, ban đầu kinh mạch ở hai tay của cậu ta không bị phế, cùng với có tiên duyên sớm ngày bái sư, thì nay đã đường hoàng bước lên hàng thiên hạ cao thủ.”
Hoa Ly hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Nhàn Ảnh, hắn có chút kinh ngạc mở to mắt: “Hai tay của cậu ta…”
“Ừm.” Cố Nhàn Ảnh gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Tiếc rằng bây giờ muộn rồi, đôi tay của cậu ta đã phế, phế cũng khá lâu rồi vì ban đầu vẫn chưa chữa khỏi, giờ đây có chữa cũng chẳng lành, hơn nữa cậu ta hoang phế nhiều năm như vậy, bây giờ cũng đã qua khỏi thời điểm tốt nhất để luyện công.”
Hoa Ly không nói gì, có điều nhìn dáng vẻ hắn của có chút gì buồn man mác.
Cố Nhàn Ảnh thấy vậy nhịn không được mà an ủi: “Nhưng nào có chuyện gì có thể đoán trước được, mặc dù hai tay Diệp Ca bị phế, nhưng những năm này tâm tính so với những người khác lại kiên định hơn nhiều, nếu không thì hắn đã không chủ động yêu cầu luyện kiếm.”
“Ngươi quyết định sẽ giúp hắn sao?” Hoa Ly quan tâm nói.
“Chẳng qua kinh mạch ở hai tay của hắn đứt rồi, không cách nào cầm kiếm, nhưng nếu mà thanh kiếm kia không phải là thanh kiếm bình thường thì sao?” Cố Nhàn Ảnh đã tính toán trước mỉm cười: “Thật ra hôm qua ta đã nói chuyện với Nghiêm trưởng lão của Bạch Vũ Kiếm Tông, có lẽ ngươi cũng không biết hắn, Nghiêm Thiên Tư là một cao thủ đúc kiếm, hơn nữa kiếm mà hắn rèn thành có đôi chút khác với người khác, năm đó hắn cơ duyên trùng hợp có được một loại nguyên liệu đồ đúc, rất nhẹ, cầm trong tay mà tưởng như lông hồng, nhưng mọi loại kiếm đúc ra đều có thể thổi đứt tóc.”
Hoa Ly thoáng chốc hiểu ra: “Vậy kiếm được rèn từ loại nguyên liệu đó đối với người khác thì vô dụng, nhưng đối với Diệp Ca lại đúng lúc hữu dụng.”
“Đúng vậy, cũng xem như là mối cơ duyên.”
Hoa Ly chớp mắt mỉm cười, giọng điệu bất giác nhu nhuyễn: “A Nhàn thật tốt.”
Cố Nhàn Ảnh vô ý đáp lời trước, tiếp sau đó mới bật cười lắc đầu, Hoa Ly mặc kệ ý tứ của Cố Nhàn Ảnh, lại nhỏ giọng nói lặp lại một lần nữa: “A Nhàn thật tốt.”
Cố Nhàn Ảnh được khen đến thẹn thùng, họ nhẹ một tiếng không nói gì. Trong thế gian này người khen Cố Nhàn Ảnh không thiếu, trong Bạch Vũ Kiếm Tông người người đều ví Thái Sư Thúc Tổ nàng như nhân vật thần tiên có một không hai trên đời, nàng bình tĩnh đối mặt với những lời kia mà không mảy may rung động chút nào, nhưng Hoa Ly không như vậy, một câu tán dương của Hoa Ly có thể khiến đuôi nàng vểnh lên trời, cũng có thể khiến nàng thẹn đến mặt mũi đỏ bừng, những ngày ở bên cạnh Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bản thân dần dần có chút sức sống hơn.
Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng đứng dậy: “Ta trở về trước, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoa Ly nhẹ giọng đáp lời, bình tĩnh nhìn Cố Nhàn Ảnh vẫn luôn nhìn hắn chăm chú, thẳng đến khi nàng bước đến cửa mới chịu đẩy cửa rời khỏi, Hoa Ly cuối cùng cũng đứng dậy, đột nhiên nói: “A Nhàn.”
Cố Nhàn Ảnh nghe lời này lập tức quay đầu: “Hửm?”
Ánh mắt Hoa Ly trong veo như bầu trời đầy sương sớm sau cơn mưa mà không có thứ gì có thể sa vào, hàm chứa nghiêm túc và kiên trì: “Ta rất thích nơi này, thích A Nhàn thích Thích Đồng trưởng lão và Tô Hành chưởng môn, thích những đệ tử Kiếm Các, thích xem bọn họ đọc sách luyện kiếm với A Nhàn, ta không muốn rời khỏi đây, cũng tuyệt đối không rời khỏi đây.”
Cố Nhàn Ảnh đúng ngốc tại chỗ, nàng nhìn Hoa Ly rất lâu, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi mở miệng trong cổ họng lại nghèn nghẹn.
Lo lắng từ trước đến nay của nàng, dường như đã bị câu nói này thổi bay, không thấy tăm hơi, chẳng còn sót lại gì.
Thì ra Hoa Ly cũng rõ ràng.
Nàng không rõ cảm giác đang trỗi dậy dưới đáy lòng đến tột cùng là gì, dường như hàng trăm hàng ngàn xúc cảm đang quấn lại với nhau, bện thành nút thắt buồn miên man, trong nút thắt ấy chỉ còn chững lại một Hoa Ly.
Cuối cùng Cố Nhàn Ảnh vẫn lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại hàm chứa ý cười, nàng nói: “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ đến đón ngươi, mỗi ngày cũng sẽ đến đón ngươi.”
Hoa Ly nói ra tiếng đáp ứng, gương mặt phiếm hồng.
Lúc Cố Nhàn Ảnh rời khỏi gian phòng, sắc trời bên ngoài đã chìm vào màn đêm từ lâu, cơn mưa vẫn tiếp tục xối xả, như trút nước, chẳng hề có ý dừng lại, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại biết rằng, đã có gì đấy đổi thay, mà thứ đổi thay đó là tâm cảnh.
Nàng chợt cảm thấy “tương lai” là việc khiến người ta vô cùng mong chờ.
Đêm nay Cố Nhàn Ảnh vô cùng ngon, hơn bốn trăm năm nay chưa lúc nào được ngủ ngon như vậy.

Sau khi ngủ dậy mưa vẫn còn rơi, nhưng không nặng hạt như lúc đầu, biến thành mưa phùn dai dẳng, Cố Nhàn Ảnh che ô đi qua cây lê gõ cửa gian phòng của Hoa Ly, hôm nay hắn mặc một thân tố sắc bạch y, tuy hoa lê đã tàn từ lâu, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại cảm thấy trước mắt như hoa xuân nở rộ.
Nước mưa làm đám đệ tử không thể luyện kiếm ở mảnh đất trống phía ngoài, nên đổi thành trong Kiếm Các, may mà không quá nhiều đệ tử còn Kiếm Các cũng đủ rộng, vì vậy chẳng ảnh hưởng quá lớn.
“Khi nào mới tạnh mưa chứ, luyện kiếm trong Kiếm Các quá bức bối, vẫn thích luyện bên ngoài hơn.” Lúc Cố Nhàn Ảnh chỉ điểm kiếm thế cho đám đệ tử, nghe Hạ Uẩn mặt ủ mày chau nói một câu, nàng vừa ngoảnh đầu lại, thì thấy nhóc con đã dang rộng hai tay nằm bò dưới đất, dáng vẻ không muốn đứng dậy.
Cố Nhàn Ảnh định mở miệng nói, Diệp Ca bên cạnh lại xụ mặt bước đến dùng mũi chân chọc chọc vào eo cậu ta, tức giận nói: “Được rồi đấy luyện ở đâu cũng như nhau thôi, ngươi không muốn luyện kiếm thì có.”
Hạ Uẩn nháy mắt cười cười, eo bị chọc có hơi ngứa, thế là lập tức che eo lại nói: “Ôi Diệp Ca nhanh dừng lại, ta mệt quá cần phải ngơi.”
Diệp Ca liếc cậu ta một cái, không cho phép thương lượng: “Đừng vờ chết, luyện tiếp.”
Hạ Uẩn liên tục xin tha thứ, trên miệng vẫn cứ cự nự, cuối cùng vẫn nhăn mày nhó mặt bò lên tiếp tục luyện kiếm. Cố Nhàn Ảnh nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, mỉm cười không lên tiếng, ngược lại Diệp Ca đuổi Hạ Uẩn đi, thấy vậy Cố Nhàn Ảnh đi đến, đứng bên cạnh cậu ta, cùng nhìn quanh đám người đang luyện kiếm: “Quan hệ của các ngươi rất tốt nhỉ.”
“Đám người kia suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng.” Diệp Ca tức giận trừng Cung Nguy đang lười biếng, lúc này mới khoanh tay tiếp tục trả lời Cố Nhàn Ảnh: “Bọn họ còn không biết bản thân có thể làm được chuyện gì nữa.”
Cố Nhàn Ảnh ghé mắt nhìn Diệp Ca, thiếu niên nói ra mấy lời này mà mặt không đổi sắc, từ đầu đến cuối vẫn bình chân như vại, có lẽ đã trải qua quá nhiều nên có rất nhiều chuyện sớm đã không đủ khiến đáy lòng cậu ta gợn sóng.
Nàng như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ta thay người chuẩn bị một thanh kiếm, hai ngày nữa hẳn ngươi có thể thấy.”
Nghe thấy lời này, cuối cùng thiếu niên cũng chớp mắt ngơ ngác, rồi chợt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhàn Ảnh, vẻ mặt nghiêm túc tái nhợt muốn nói, mím môi một hồi lâu mới dè dặt lên tiếng: “Thái Sư Thúc Tổ phải biết rằng, đồ đệ không thể cầm kiếm.”
“Ngươi có thể.” Cố Nhàn Ảnh nói rất chắc chắn, cười nhạt: “Sao không thử một chút?”
Nói xong lời này, Cố Nhàn Ảnh xoay người đi tìm Hoa Ly, hắn đang ngồi trong góc đợi nàng, ở trước mặt hắn là một làn nhỏ đựng thức ăn. Từ xa Cố Nhàn Ảnh đã ngửi thấy mùi, làm tâm tình của nàng tốt lên: “Ngươi làm ư?”
Hoa Ly ngượng ngùng nói: “Không phải không phải, vốn ta cũng muốn làm, nhưng quá khó ăn, đây đều do trưởng lão Thích Đồng làm, có điều đồ đều do ta hái.”
Cố Nhàn Ảnh thỏa mãn cười híp mắt, đang muốn nói thêm gì đó, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sở, lại chợt đứng lại.
Mảnh đất trống bên ngoài Kiếm Các, có người đội mưa đến, thân ảnh cao lớn như bàn thạch, ánh mắt trầm lãnh như lưỡi dao, xuyên qua làn mưa rơi thẳng vào trên thân Cố Nhàn Ảnh và Hoa Ly.

Bình Luận (0)
Comment