Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 2

Sau khi rời khỏi sơn động, Cố Nhàn Ảnh không lập tức trở về, đầu tiên nàng đi tìm trưởng lão Thích Đồng, lấy lá trà mình đã đặt trước, sau đó đi đến bên hồ cho cá ăn, cuối cùng mới chậm rãi trở về chỗ ở của mình phía sau rừng lê hoa.
Thân là người có bối phận lớn nhất Bạch Vũ Kiếm Tông, chỗ ở của Cố Nhàn Ảnh xưa nay không có người qua lại, lần này là ngoại lệ, Cố Nhàn Ảnh đi tới ngoài cửa viện, thấy cửa gỗ bị người ta đẩy ra, đại khái đã đoán được, chờ khi đi vào viện, nhìn thấy người đứng đó chờ, mới thầm nghĩ quả nhiên là như thế.
Người đứng chờ là tiểu hậu bối của nàng - Tô Hành, đương nhiên hiện tại cũng chỉ có một mình nàng mới gọi hắn như vậy, bởi vì tiểu hậu bối này là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông.
Tô Hành rất kính trọng Cố Nhàn Ảnh, mỗi lần gặp mặt đều vô cùng trịnh trọng, lần này cũng không ngoại lệ, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.
Cố Nhàn Ảnh không thể gặp hắn trong bộ dáng này được, bật cười gọi người vào phòng.
Tô Hành ngồi xuống trước bàn, Cố Nhàn Ảnh đúng lúc có thể dùng thử lá trà mình vừa lấy về. Nàng pha trà không nhanh không chậm, cũng không hỏi ý đồ tới đây của Tô Hành, Tô Hành dường như không được tự nhiên, tầm mắt quét quanh phòng, rốt cuộc nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh đang pha trà nói: "Đám tiểu quỷ kia, nhờ Sư Thúc Tổ hao tâm tổn trí chăm sóc."
Cố Nhàn Ảnh nở nụ cười, "Mấy tiểu tử đó, chỉ là thích náo loạn một chút, có gì mà hao tâm tổn trí?"
Tô Hành nghẹn lời một phen, có thể coi bọn họ là đám tiểu tử, chắc cũng chỉ có một mình Cố Nhàn Ảnh.
Nói được vài câu, Cố Nhàn Ảnh đã pha xong trà, Tô Hành sợ hãi đứng dậy, Cố Nhàn Ảnh liền ấn hắn xuống, nói tiếp: "Lại nói, khi còn bé, cậu cũng thú vị như bọn chúng."
Tô Hành nhất thời sặc ngụm trà vừa đi vào cổ họng, lên tiếng biện giải: "Sư Thúc Tổ, con đã hơn bảy mươi tuổi rồi."
"Ta cũng từng nhìn thấy bộ dáng bảy tuổi của cậu." Cố Nhàn Ảnh không thèm để ý, đưa tay đặt ở bên hông mình, "Khi đó ngươi mới lớn bằng này, cả ngày mặc bộ quần áo lòe loẹt, đi vào trong điện đứng bất động, giả vờ làm tượng."
Tô Hành: “...” Thật là một kí ức xấu hổ.
Nhìn dáng dấp Cố Nhàn Ảnh, cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, bộ dáng già dặn dạy dỗ Tô Hành, ngược lại có hơi không phù hợp.
Tô Hành xấu hổ cười cười nói: "Thì ra Sư Thúc Tổ còn nhớ rõ mọi chuyện."
Cố Nhàn Ảnh thầm nghĩ, đừng nói là Tô Hành, ngay cả bộ dáng sư phụ Tô Hành khi còn bé, nàng cũng còn nhớ rất rõ, nàng ở lại Kiếm Tông, không có việc gì để làm, nếu không dựa vào việc thường xuyên nghĩ đến những hồi ức ấy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng buồn bã đến chết.
Nàng uống một ngụm trà, ngẩng đầu liếc mắt nhìn chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông hấp tấp, bộp chộp đang ngồi đối diện, thở dài nói: "Tiểu Tô, người trẻ tuổi đừng cả ngày mặt mày ủ rũ."
Tô Hành hơi há miệng, không cãi lại.
Cố Nhàn Ảnh liền bắt đầu dạy Tô Hành cách dưỡng sinh, nàng tuy không già không chết, nhưng lại cực kỳ tinh thông đạo dưỡng sinh, ngày thường uống trà ăn chay, tu thân dưỡng tính, chưa bao giờ tức giận, bộ dáng so với ai cũng trẻ hơn, trong mắt nhìn ai cũng là tiểu tử nóng nảy.
Tô Hành nghe được thì hổ thẹn, rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng cắt ngang lời của nàng nói: "Sư Thúc Tổ."
Cố Nhàn Ảnh mỉm cười nói: "Ừ?"
Bên phía Tô Hành, sau khi gọi tiếng này, không biết vì sao lại do dự, một lúc lâu sau mới nói: "Sư Thúc Tổ, qua năm nay, con muốn chuyển Bạch Vũ Kiếm Tông đến phía tây Đình Sơn."
Cố Nhàn Ảnh không lên tiếng, biết Tô Hành đang khẩn trương, nàng rũ mắt hỏi: "Nghe nói phong cảnh Đình Sơn không tệ?"
Lời này nghe như không bận tâm, Tô Hành thoải mái hơn chút, vội vàng đáp: "Đúng vậy, phong cảnh không tệ, không lạnh như ở đây, cách chốn thị phi cũng tương đối xa, mấy năm nay, có người chê chúng ta cách ma quỷ quá gần, thời tiết trên núi quá lạnh, cũng không có đệ tử mới chịu gia nhập, Sư Thúc Tổ, người cũng lâu rồi chưa từng rời khỏi ngọn núi này, chi bằng đổi chỗ khác...”
"Đi đi." Cố Nhàn Ảnh cắt ngang lời Tô Hành, dịu dàng nói: "Lúc đi, báo với ta một tiếng là được."
Những lời Tô Hành định nói cứ vậy mà dừng ở cuống họng, hắn giật mình nhìn Cố Nhàn Ảnh, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, mờ mịt hỏi: "Sư Thúc Tổ, người không đi cùng chúng con sao?"
"Ta không đi." Cố Nhàn Ảnh cảm thấy, bộ dáng đứa nhỏ này lúc kinh ngạc là một loại thú vị, nàng lắc đầu, sắc mặt như thường nói: "Ta ở đây mấy trăm năm rồi, tương lai cũng sẽ ở đây, các ngươi nhớ bớt thời gian trở về thăm ta là được."
"Nhưng mà...”
Tô Hành đã nghĩ tới các loại câu trả lời của Cố Nhàn Ảnh, lần này tới cũng trong tâm thế nơm nớp lo sợ, lại không nghĩ tới cuối cùng nghe được một câu trả lời như vậy, hắn do dự, nghĩ tới nghĩ lui mới hỏi: "Vì sao Sư Thúc Tổ không chịu rời đi?"
Cố Nhàn Ảnh nhìn Tô Hành một cái, không nói gì.
Mấy trăm năm qua, Tô Hành không phải là người đầu tiên hỏi nàng những câu như vậy, thỉnh thoảng luôn có người hỏi nàng như thế, rốt cuộc vì sao không chịu rời đi, vì sao lại canh giữ Kiếm Các, vì sao chưa từng bước chân ra khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông.
Nhưng từ khi nàng quyết định ở lại đây, nàng đã tự nhủ rằng sẽ không nói cho ai biết lý do, nàng mỉm cười vỗ vai Tô Hành, đứng dậy thu dọn chén trà trên bàn.
Tô Hành vẫn còn suy nghĩ về ý tứ của Cố Nhàn Ảnh, thấy thế cũng không có lý do gì để ở lại, thở dài một tiếng, muốn cáo từ.
Tuy nhiên lúc này, gió trong núi bỗng rít gào, đất trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng, một tia sáng nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào mắt hai người.
Hào quang kia, truyền tới từ Thanh Vụ động.
*
Lúc này, sau núi đã không còn luồng sáng đó, mấy đệ tử trông coi sơn động hiển nhiên cũng không ngờ đột nhiên lại có chuyện này, sắc mặt thay đổi, không biết nên làm gì cho phải.
Càng lúc càng có nhiều người thấy hiện tượng lạ, thi nhau chạy tới, chỉ trong chốc lát, bên ngoài Thanh Vụ động đã có đầy người, thậm chí còn có Diệp Ca vốn nên nghỉ ngơi trong phòng.
Mọi người thì thầm nghị luận, đứng thành một vòng bên ngoài hang động, không ai dám tiến vào trong.
Cho đến khi Cố Nhàn Ảnh và chưởng môn Tô Hằng đồng thời chạy tới.
"Chưởng môn! Thái Sư Thúc Tổ!" Tinh thần mọi người chấn động, vội vàng lên tiếng gọi.
Sắc mặt Tô Hành nghiêm trọng, nhẹ nhàng đáp một tiếng, mà Cố Nhàn Ảnh lại không hề lên tiếng, đám người vội vàng tách ra một con đường, Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng đi vào bên trong.
Các đệ tử quan sát sắc mặt Tô Hành, không nhịn được muốn lên tiếng hỏi thăm, Tô Hành sau khi nhìn thấy động tác của Cố Nhàn Ảnh, lại không khỏi ngẩn người, thuận miệng nói với mọi người: "Mọi người không cần vào, cứ ở bên ngoài chờ đi."
Thấy Tô Hành nói vậy, mọi người vội vàng nghe theo, không dám tiến thêm một bước, chỉ ngẩng đầu nhìn vào trong động, ít nhiều có sự nghi hoặc và khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thái Sư Thúc Tổ thiếu bình tĩnh như thế.
Mọi người bên ngoài khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa động, nhưng không biết rằng ngay sau khi vào hang động, Cố Nhàn Ảnh vốn vội vã, đột nhiên dừng lại ở căn phòng bí mật, nơi có tường băng ở cuối hang động.
Tầm mắt Cố Nhàn Ảnh xuyên thấu qua vầng sáng mông lung trong sơn động, cảm giác được nhịp tim của mình như trống rỗng.
Nàng không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong sơn động ngoại trừ nàng ra thì không có người nào khác, các đệ tử canh giữ bên ngoài không hề đi vào, hẳn đã bị Tô Hành cản lại.
Thời điểm này, Cố Nhàn Ảnh không khỏi cảm thấy may mắn, may là không có ai đi vào, may mà không có ai nhìn thấy bộ dáng này của nàng, nếu không, nàng sống nhiều năm như vậy, lúc này còn khẩn trương đến thế, chẳng phải sẽ bị các đệ tử chê cười sao.
Cố Nhàn Ảnh cười khổ một tiếng.
Nàng thực sự có chút lo lắng, hai tay hơi run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo, tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không ngờ tới, trái tim yên ổn mấy trăm năm, cứng rắn như một tảng đá của nàng, có một ngày sẽ vui vẻ nhảy nhót thành bộ dáng như vậy.
Nó giống như được hồi xuân, tất cả mọi thứ trở lại lúc bắt đầu.
Bốn trăm năm đằng đẵng dường như chưa từng tồn tại, nàng vẫn là Cố Nhàn Ảnh năm xưa, khẩn trương chờ đợi băng tan sau một hồi gặp gỡ.
Nàng chậm rãi cất bước, đi sâu vào hang động theo vầng sáng kia.
Ở đó, ánh sáng trở nên rất mềm mại, nàng có thể nhìn thấy các bức tường băng cứng rắn đã tan chảy và nứt ra, vô số băng nhỏ rải rác khắp nơi, phản chiếu màu sắc sặc sỡ như mộng ảo.
Dáng người trong bức tường băng chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Mặc dù mấy trăm năm qua, cách lớp băng tuyết, nàng đã ngắm dung nhan của người nọ vô số lần, nhưng lần này, Cố Nhàn Ảnh lại có ý định lùi bước, không dám nhìn thẳng.
404 năm.
Đáy lòng Cố Nhàn Ảnh cũng kinh ngạc về con số này, bất tri bất giác đã trôi qua một thời gian dài như vậy, nàng sớm đã không còn là Cố Nhàn Ảnh nhiều năm trước, mà Hoa Ly vẫn là của Hoa Ly trước kia.
Nàng dính đầy bụi bặm trần gian, không biết có nên gặp người đàn ông này hay không.
Cố Nhàn Ảnh do dự cúi đầu, trong lúc vô tình lại thoáng nhìn ra cành hoa lê ban ngày nàng mang đến, đóa hoa mềm mại tinh tế trong ánh sáng nhạt, cánh hoa tuyết trắng dường như trong suốt.
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng động, khiến cho cánh hoa rung nhẹ.
Trái tim Cố Nhàn Ảnh cũng rung động theo.
Thái Sư Thúc Tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông, lão quái vật sống mấy trăm năm trong mắt người khác, chưa từng có ngày nào lo được lo mất như ngày hôm nay.
Nàng gần như ngay lập tức ngước mắt nhìn lên, nơi bị đóng băng hàng trăm năm, bây giờ băng và tuyết đã tan ra, bóng dáng quen thuộc ở phía trước, cách thiên sơn vạn thủy cùng năm tháng đằng đẵng để nhìn nhau.
Đôi mắt đó là một màu xanh sâu thẳm, giống như nước biển mênh mông, hoặc một đêm trời sao lấp lánh, sự vắng vẻ và thanh tĩnh ẩn chứa trong đó, liếc mắt một cái như nhìn thấy cả dải ngân hà.
Trái tim đang đập thình thịch của Cố Nhàn Ảnh đột nhiên ổn định.
"Hoa Ly."
Cô lơi lỏng tâm trí của mình, nhẹ nhàng gọi tên của người đàn ông.
Nhưng không đợi cô mở miệng lần nữa, đôi mắt người nọ đã nhắm lại, thân ảnh vô lực ngã xuống.
Cố Nhàn Ảnh vội vàng tiến lên, đỡ lấy thân thể kia. Người bị đóng băng mấy trăm năm, thân thể nhẹ đến ngỡ ngàng, y cứ vậy mà tựa vào vai Cố Nhàn Ảnh, mái tóc dài đen nhánh đảo qua gò má nàng, hô hấp bình thản, nhưng ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
Nhận ra người nọ chỉ là tạm thời mê man, Cố Nhàn Ảnh yên lòng, nàng ôm y một lúc lâu, không có động tác gì, cảm nhận hơi thở quen thuộc tràn đầy không khí xung quanh, dường như nửa đời cô tịch của nàng đều thành quá khứ, bởi sự tồn tại của người này.
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ vô cùng rõ ràng, đã lặp đi lặp lại, đó chính là Hoa Ly đã trở lại.
Hoa Ly của nàng.

Bình Luận (0)
Comment