Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 41

Đại điển Tế Kiếm qua đi, Bạch Vũ Kiếm Tông lại trở lại như những ngày thường, nhưng mà thời tiết so với lúc trước nóng hơn một chút, mặt trời chói chang treo trên bầu trời, chút hơi nước cuối cùng trên núi cũng bốc hơi, những chiếc lá bị khô lại treo trên cành, ngay cả nước trong hồ cũng bị làm cho ấm lên, cá trong ao không chịu được sự nóng bức hanh khô của mùa hè, chung bơi trong ao một cách cáu kỉnh.

Thời tiết như thế này khiến cho mọi người trong kiếm các cùng có một điểm chung, đó chính là ai ai cũng thích chen chúc một chỗ với Hoa Ly, Hoa Ly đi đến đâu đám người đó liền đi theo đến đấy, tuyệt đối không rời xa hắn trong vòng mười thước.

Đương nhiên, vị trí bên cạnh Hoa Ly sẽ luôn dành cho Cố Nhàn Ảnh, vị trí này không ai dám chiếm, cũng không ai có thể chiếm được.

Luyện kiếm vẫn là luyện kiếm, sau khi các môn phái cùng các đại thế gia rời đi, các đệ tử kiếm các vẫn là các đệ tử kiếm các, cho dù không rời bỏ được cuộc sống ăn sung mặc sướng, nhưng cũng phải chăm chỉ luyện tập cho đại hội Bích Hà Phong được tổ chức vào một tháng sau. Cố Nhàn Ảnh đã truyền dạy kiếm thuật cho mọi người, việc còn lại của mọi người chỉ là tự mình luyện tập và tự giác ngộ, không có đường tắt.

Phần lớn thời gian Cố Nhàn Ảnh cũng sẽ giao thủ và chỉ điểm cho các đồ đệ vài lần, giao thủ như vậy đương nhiên sẽ không có sẻ dụng bất kỳ tu vi gì, cùng lắm là dùng kỹ năng khống chế đối phương, cho dù là như vậy, vẫn là khó có ai có thể động đến vạt tay áo của nàng. Các đệ tử vì thế không khỏi nản lòng, Tô Hành cùng Thích Đồng thì vừa nhìn vừa cười, chỉ nói những tên nhóc này không biết phải trái, người mạnh hơn bọn họ gấp mười lần cũng không thể đụng vào vạt áo Cố Nhàn Ảnh, ở tuổi này mà nàngng phu của bọn họ như vậy thì cũng khá rồi.

Về phần tại sao Tô Hành và Thích Đồng mỗi ngày đều đến Kiếm Các xem ác đệ tử luyện kiếm, thì đương nhiên là bởi vì ở Kiếm Các có một Hoa Ly có thể hạ nhiệt.

Nói đến đây, Tô Hành thậm chí còn nói là Nghiêm trưỡng lão cũng muốn tới đây giải nhiệt, nhưng đáng tiếc lão có quá nhiều việc để làm nên đành phải từ bỏ ý định này.

Thỉnh thoảng Cố Nhàn Ảnh rảnh rỗi thì sẽ ngồi xuống bên cạnh Hoa Ly nghỉ ngơi, mỗi lần trở lại, Hoa Ly đều đưa cho nàng ly trà mà hắn đã chuẩn bị trước đó, sau đó hắn sẽ nở một nụ cười dịu dàng lau mồ hôi cho nàng một cách cẩn thận.

Cứ như vậy trôi qua hơn mười ngày, ngày diễn ra đại hội Bích Hà Phong cách càng lúc càng gần, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại cảm nhận rõ ràng sự khác thường của Hoa Ly. Ngày hôm ấy, nàng cũng uống cạn ly nước trà mà Hoa Ly đưa cho nàng, nhìn chằm chằm Hoa Ly nhưng không nói chuyện, lông mày thì hơi nhướng lên, dáng vẻ lộ ra trầm tư.

Nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Hoa Ly chần chờ một hồi, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

“Lời này ta nên hỏi chàng mới đúng.” Cố Nhàn Ảnh khẽ thở dài một tiếng, đưa tay lên vuốt ve gò má Hoa Ly, tuy rằng xúc cảm nơi đầu ngón tay đi qua là cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, nhưng nàng luôn cảm thấy khuôn mặt ấy dần mất đi thần sắc, nàng hỏi: “Gần đây có phải chàng cảm thấy không thoải mái đúng không?"

Không phải Cố Nhàn Ảnh không biết về thể chất người cá của Hoa Ly, mỗi tháng Hoa Ly luôn cảm thấy không khỏe trong một khoảng thời gian trước khi biến thành người cá, nhưng tính toán một chút thì ngày ấy không phải là lúc này.

Nghe Cố Nhàn Ảnh hỏi, Hoa Ly hiểu được Cố Nhàn Ảnh đang lo lắng, liền vội vàng lắc đầu: "Không có, không phải như vậy."

Cố Nhàn Ảnh đương nhiên không tin, tiêu tiên cá này bởi vì không muốn khiến cho ai lo lắng cho nên sẽ không thừa nhận cho dù có khó chịu đến thế nào.

Hoa Ly bất lực nói: "Chẳng qua là ta cảm thấy trời quá nóng, ta hơi không quen."

Ai ai cũng đều biết thân thể Hoa Ly lạnh như băng, nhất là vào mùa hè nóng nực ai ai cũng thích đứng bên cạnh hắn, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại quên mất thân thể Hoa Ly vốn là một người cá, ngay cả khi nhiệt độ cơ thể thấp hơn nhiều so với người bình thường, nhưng cũng không phải là không sợ nóng, mà nhiều khả năng có lẽ là hắn thật sự chịu nhiệt kém hơn người thường rất nhiều.

Nhưng mà bốn mùa xuân hạ thu đông vốn dĩ là đạo lí, Hoa Ly ở núi Bạch Vũ này nên không thể nào tránh khỏi được mùa hè nóng bức như này được.

Đột nhiên Cố Nhàn Ảnh cảm thấy chặng đường dài theo những gì trước đây nàng vẫn hay nghĩ quá đơn giản.

Nàng nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Ly, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ cơ thể của đối phương, mới lẩm bẩm nói: "Hình như là thật sự không còn lạnh như trước."

Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới tảng băng trong động ở sau núi Thanh Vụ, nhưng mà sau khi Hoa Ly tỉnh lại thì cục băng kia cũng đã biến mất, nếu không thì nàng nhất định nhanh chóng nhét Hoa Ly vào động băng.

Những đệ tử đang luyện kiếm ở gần đó cũng mơ hồ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Hạ Uẩn nghe xong, rốt cục không nhịn được nói: “Thái sư thúc tổ, người có thể cảm nhận được không?” Không phải là các đệ tử chưa cảm nhận qua cảm giác Hoa Ly đông cứng là như thế nào, trước đây Hạ Uẩn đã vô tình chạm vào Hoa Ly rồi, suýt chút nữa phải run rẩy vì sự lạnh lẽo ấy, rất lạnh, cũng không có khác biệt.

Nhưng mà Cố Nhàn Ảnh lại tính toán mà nói: "Ta đương nhiên có thể cảm giác được, chàng thiếu mất một sợi tóc ta cũng có thể cảm giác được."

"..." Tất cả các đệ tử đều rồi rít quay trái quay phải lên tiếng.

“Nói chứ sư thúc tổ không cảm thấy mùa hè này thật sự có hơi chút kỳ quái sao?” Người lên tiếng chính là Tô Hành đang ngồi ở bên cạnh ăn dưa hấu, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời khiếp sợ đang lửng lơ ngoài cửa sổ, híp mắt một cái đột nhiên hỏi: “Trên núi chúng ta đã bao lâu rồi chưa có mưa."

Khi hỏi về điều này, mọi người ai cũng không khỏi hơi sửng sốt.

Nghiêm túc mà nói, lần cuối cùng trời mưa là khi Bình Sa đến.

“Không chỉ như vậy.” Diệp Ca lúc này vốn dĩ đang tập trung luyện kiếm cũng lên tiếng nói: “Lúc phụ thân ta tới có nghe bọn hạ nhân nói, nơi nào cũng không có mưa, suốt bốn tháng nay ở kinh thành đã không có một giọt mưa, những nơi khác cũng vậy, chỉ có núi Bạch Vũ của chúng ta mới có mưa,... cũng chính là lần Bình Sa đến. "

Mọi người nói đến đây, đột nhiên im lặng hẳn.

Thật lâu sau mới thấy Tô Hành quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi Cố Nhàn Ảnh, "Mưa là do Bình Sa mang tới?"

Cố Nhàn Ảnh cũng nhìn về phía Hoa Ly, Hoa Ly do dự một chút mới đưa ra câu trả lời: "Ta cũng không biết."

Nhưng không hiểu tại sao, Cố Nhàn Ảnh lại cảm thấy toàn bộ vẻ mặt của Hoa Ly luôn khiến người ta cảm thấy không thể nào yên tâm được. Nàng còn muốn hỏi thêm nữa, thì Thích Đồng ôm Đoàn Đoàn đi đến, Đoàn Đoàn liền nhảy lên vai Hoa Ly, Hoa Ly sợ tới mức thân thể cứng đờ, lập tức một người một mèo bắt đầu cuộc đối đầu hàng ngày, Cố Nhàn Ảnh muốn hỏi một câu thì ý định này liền bị xóa bỏ.

Tô Hành cùng những người khác cũng không nhắc đến chuyện trời mưa thêm lần nào nữa, nói là mấy ngày nữa có thể sẽ có mưa, chẳng qua chỉ là mấy ngày nay trời có chút nóng, nhưng không phải bọn họ không vượt qua được, tuy rằng Cố Nhàn Ảnh không nói thêm gì nữa, nhưng chuyện giấu trong lòng vẫn chưa buông xuống được.

Mỗi một người đều có ôm bầu tâm sự riêng, cứ như vậy mà kết thúc một ngày luyện kiếm, sau khi Cố Nhàn Ảnh và Hoa Ly nói chuyện bên cạnh hồ Thanh Trì, hai người càng không thể tách rời, gần như lúc nào dính chung một chổ, tiếp xúc thân mật là lẽ thường tình, nhưng mà Hoa Ly vì quá thẹn thùng nên việc mọc ra cái đuôi biến thành người cá là chuyện thường hay xảy ra.

Đại hội Bích Hà Phong đã đến rất gần, thời gian các đệ tử Kiếm Các luyện kiếm sẽ không còn nhiều, chưa tới hai ngày nữa sẽ lên đường đến Bích Hà Phong, dẫn đoàn người đi lần này là trưởng môn Tô Hành, mặc dù Cố Nhàn Ảnh rất muốn biết bọn Diệp Ca sẽ biểu diễn cái gì ở đại hội, nhưng mà bởi vì không thể rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông nên chỉ có đành từ bỏ, chỉ có thể cố gắng hết sức cùng bọn họ luyện kiếm trong khoảng thời gian này, giúp chuẩn bị cho bọn họ những thứ hành trang cần thiết. Khi Cố Nhàn Ảnh đang thu dọn, Hoa Ly ở bên cạnh hỗ trợ, hai người bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng làm gần xong việc.

“Mang những thứ này đi.” Cố Nhàn Ảnh gói ghém rất nhiều thứ, có sách quý, có kiếm, có có rất nhiều pháp khí, pháp bảo, mỗi người nhận năm viên ngọc, viên ngọc cũng là một loại pháp bảo, bên trong có thể chứa rất nhiều thứ, muốn lấy ra sử dụng thì chỉ cần sử dụng câu thần chú là được, mang nó trên người để tránh phải vất vả khi phải xách theo hành lý.

Cầm năm viên ngọc trong tay, Cố Nhàn Ảnh nói, "Hai ngày nữa đem mấy viên ngọc này giao cho bọn họ là được."

Trời đã khuya, gió đêm lạnh lẽo, Hoa Ly ở bên cạnh Cố Nhàn Ảnh bận rộn ở Kiếm Các đến lúc này, thấy Cố Nhàn Ảnh ban ngày vẫn mặc một chiếc áo mỏng, liền lấy áo khoác khoác lên người Cố Nhàn Ảnh, nở một nụ cười yếu ớt nói: "A Ảnh vô cùng luyến tiếc bọn họ."

“Dù sao cũng sẽ sẽ trở về, có gì mà luyến tiếc.” Cố Nhàn Ảnh thuận miệng đáp một câu, dường như cho rằng câu nói của mình quá đơn giản, hơi dừng lại một giây sau đó mới thay đổi lời nói: “Ta chỉ sợ là bọn họ sẽ bị bắt nạt trong cuộc họp ở đại hội Bích Hà Phong Tôi, ta lại không thể đi cùng bọn họ, ta chỉ có thể làm những điều này cho bọn họ. "

Hoa Ly nhìn những viên ngọc Cố Nhàn Ảnh nắm chặt trong tay, lắc đầu nói: "Nàng đã vì bọn họ mà làm rất nhiều rồi."

"Đúng vậy, việc còn lại chỉ có thể là trông cậy vào chính bản thân bọn họ." Cố Nhàn Ảnh vô cùng hoài cảm, nói tới đây cuối cùng cười nói: "Được rồi được rồi, trở về thôi nào, để cho chàng theo cạnh ta lâu như vậy, chắc chàng cũng mệt rồi."
Bình Luận (0)
Comment