Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 46

Trong lúc nói chuyện, Cố Nhàn Ảnh đã đi lên đỉnh núi.

Đỉnh núi phía sau luôn là nơi Cố Nhàn Ảnh không thích đến nhưng lại không thể không đến, bởi vì nơi này từng là nơi xảy ra đại chiến trừ ma, sư phụ Hồng Diệp chân nhân của nàng đã hồn bay phách lạc vào lúc đó.

Hơn nữa nơi này, luôn có hơi thở của người mà nàng ghét nhất, mãi không tan, khiến nàng nhớ lại rất nhiều quá khứ.

Nhưng lần này nàng lại đến đây, không biết tại sao lại phát hiện hơi thở ghê tởm kia đã giảm đi rất nhiều, gần như không thể nhận ra được. Cố Như Ảnh cau mày, rõ ràng biết không đúng, lập tức bước nhanh đi về phía bãi đất trống giữa đỉnh núi.

Mọi chuyện khác xa so với những gì nàng nghĩ, vốn nàng tưởng rằng cuối cùng ma đầu kia cũng đã dừng lại sau ma hỏa lần đó, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên không phải.

Hơi thở của ma đầu đó không thể yếu đến mức như vậy, trừ phi hắn ta đã sớm chết ở trong vực sâu bị trấn thủ kia, hoặc là —— hắn ta đã trốn thoát.

Nhưng, làm thế nào mà có thể?

Bạch Vũ Kiếm Tông có Cố Nhàn Ảnh trông coi, bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào của cả núi Bạch Vũ cũng đều nằm trong phạm vi thần thức của Cố Nhàn Ảnh, bất kỳ đệ tử nào ra vào sơn môn nàng đều có thể cảm nhận được, nếu nói Ma Hoàng rời khỏi nơi này dưới sự canh giữ của nàng, tuyệt đối không có khả năng.

Mặc dù trong lòng Cố Nhàn Ảnh biết rõ, nhưng cũng biết mọi chuyện tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, Ma Hoàng quỷ kế đa đoan, khó bảo đảm chưa từng nghĩ ra cách khác để trốn khỏi tầm mắt nàng.

Nghĩ đến đây, Cố Nhàn Ảnh không chậm trễ nữa, xuất Ma Kiếm từ trong tay áo ra, xé toạc mặt đất dưới chân.

Vết nứt lớn lại mở ra lần nữa, luồng ma khí thưa thớt hoàn toàn khác với ngày thường thẩm thấu ra từ trong đó, mặt Cố Nhàn Ảnh rũ xuống, chắp tay sau lưng bước vào vực sâu, người đã rơi thẳng vào đó.

Cố Nhàn Ảnh dừng lại ở tư thế rơi xuống khi tiếp đất, vạt áo tung bay từ từ rơi xuống, mũi chân giẫm trên mặt đất vững chắc, nàng không lãng phí nhiều tâm tư, liếc mắt nhìn đáy vực sâu nơi tối tăm nhất, ngay tại chỗ đó, còn sót lại một ít ma khí, bóng đen lơ lửng, chỉ là bóng đen đó quá nhạt, nhạt đến mức khiến cho người ta khó có thể phát hiện, đó không phải là Ma Hoàng mà Cố Nhàn Ảnh quen, mọi thứ trước mắt càng không phải cảnh tượng nàng nên thấy.

Đột nhiên vẻ mặt Cố Nhàn Ảnh thay đổi, đi về nới đó, giọng nói trầm xuống một cách vô thức: “Rốt cuộc ngươi đang chơi trò gì vậy?”

Không ai đáp lại lời nói của nàng, không có chút ánh sáng nào trong vực sâu yên tĩnh, càng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác, bước chân Cố Nhàn Ảnh dừng lại trước mặt thân ảnh kia, tay trong lúc thăm dò, đã chạm tới thân ảnh kia.

Đầu ngón tay nàng xuyên qua thân ảnh kia.

Trong lòng Cố Nhàn Ảnh lập tức trầm xuống, sống lưng lạnh như băng.

Bích Hà Phong.

Đại hội tổ chức mấy năm một lần đang được tiến hành, là sự kiện lớn nhất thiên hạ, tất nhiên Bích Hà Phong náo nhiệt lạ thường, tất cả các thế gia đều tụ tập ở đây, tất cả đệ tử xuất sắc nhất môn phái đều tham gia tỷ thí lần này. Mặc dù bây giờ Bạch Vũ Kiếm Tông đã xuống dốc, nhưng năm xưa lại là người đứng đầu thiên hạ tông môn danh bất hư truyền, mà Đại hội Bích Hà Phong tuân theo quy tắc năm xưa, bố trí viện lớn nhất cho các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông.

Bây giờ trong viện lớn nhất này đang chật ních người.

Người chen chúc trong viện cũng không phải đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông, mà là nha hoàn đầy tớ của các đại thế gia. Những người này đang bận bưng trà rót nước, bóp chân đấm lưng cho mấy thiếu gia, chăm sóc chu đáo.

Thích Đồng trưởng lão thật khó mới kết thúc được cuộc họp ở chính điện, những gì ông nhìn thấy khi trở về chính là cảnh tượng này. Đầu tiên ông cau mày, sau đó ho mạnh một tiếng, chờ đại thiếu gia tiểu thư trong viện đều nhìn lại, ông mới nhìn những đầy tớ bận rộn này, cười hỏi: “Các ngươi đây là đang làm gì vậy?”

Thấy Thích Đồng về, Hạ Uẩn vội xua đầy tớ đang bóp vai mình ra, gãi đầu nói: “Đây không phải là sau khi tỷ thí quá mệt, cha con thấy con quá vất vả, nên tìm mấy người đến chăm sóc con, Thích Đồng trưởng lão người không cho phép sao?”

Thích Đông chờ cậu ta không nói gì, Hạ Uẩn lập tức sợ hãi, quay đầu miễn cưỡng định đuổi người, đã thấy Thích Đồng “haha” bật cười, xua tay nói: “Được rồi được rồi, không phải cũng là tấm lòng của mấy vị lão gia sao, cứ giữ lại đi, cũng may mấy ngày nay có người chăm sóc tốt cho các con, bồi bổ thân thể cho các con hai ngày qua đi đánh nhau với người khác.”

Tuy mấy nhóc con này không thể hiện được chút sức mạnh gì trong trận tỷ thí đầu, ở nguyên một chỗ trong suốt ba ngày thật không có khí thế, chứ đừng nói đánh yêu thú như những đệ tử khác, những người này ngay cả đường cũng không đi được mấy bước, trận thắng này thật sự đạt được quá dễ. Nhưng Thích Đồng nghĩ tới đây, nụ cười lại dần tắt, không phải ông không biết, rõ ràng trận tỷ thí thứ hai khó hơn nhiều so với trận đầu tiên.

Thích Đồng quay đầu lại, phát hiện Diệp Ca đang ngồi một mình trong góc, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Diệp gia không phái người đến sao?”

Diệp Ca ôm kiếm lặng lẽ lau, như thể không hòa vào sự náo nhiệt bên cạnh, nghe Thích Đồng hỏi mới xem như là lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Cha con sẽ không quản con.”

Thích Đồng nhớ tới vẻ mặt lão gia Diệp gia thấy Diệp Ca ở trong trận lúc Đại hội Bích Hà Phong bắt đầu, suy nghĩ một lúc cuối cùng thở dài một tiếng không nói gì. Rõ ràng lão gia Diệp gia không muốn gặp Diệp Ca ở một nơi như vậy, thấy ánh mắt ông ta thậm chí còn muốn bẻ gãy kiếm trong tay Diệp Ca, nhưng cuối cùng ông ta không có làm vậy trước mặt toàn thiên hạ, mà Diệp Ca sở dĩ định cho lão gia Diệp gia biết chuyện mình luyện kiếm ở Đại hội Bích Hà Phong, chắc cũng là suy nghĩ này.

Cho dù gia chủ Diệp gia ghét cậu ta luyện kiếm, nhưng dù sao vẫn phải nể mặt.

Sau đó Diệp Ca nói chuyện riêng với lão gia Diệp gia, ai cũng không biết kết quả cuộc nói chuyện là gì, nhưng lão gia Diệp gia không ngăn cản Diệp Ca tiếp tục tham gia tỷ thí, Diệp Ca cũng không theo Diệp gia về, xem ra chính là chuyện tốt.

Thích Đồng nghĩ không hiểu, đơn giản là không muốn, lắc đầu đi thẳng vào trong phòng.

Nhưng lại có người gọi ông lại, Thích Đồng quay đầu lại, mới thấy vị Kiếm Các tiểu sư muội Đàm Mộ Vũ đang rụt rè nhìn ông: “Trưởng lão, những người mất tích kia bây giờ đã tìm thấy chưa?”

Thích Đồng dừng bước, bản lĩnh chỉ trong chốc lát, những người khác đều ngẩng đầu nhìn về phía ông.

Thích Đồng khẽ ho một tiếng, không biết nên giải thích thế nào.

Vốn dĩ vào núi Bích Hà là một việc vô cùng nguy hiểm, đúng như quy tắc nói, có rất nhiều yêu thú hung dữ trong núi Bích Hà, cũng có cơ quan đặc biệt do người xưa bố trí, cho nên dù mọi người tổ chức Đại hội Bích Hà Phong lần này, cũng khó bảo đảm tất cả đệ tử hoàn toàn không việc gì, cho nên tất cả đệ tử vào trong đó đều có lá bùa ở tay, nếu không kiên trì được, tự cảm thấy nguy hiểm thì có thể lập tức kích hoạt bùa chú triệu hồi cao thủ các phái vào núi hỗ trợ, nhưng như vậy đệ tử kích hoạt bùa chú sẽ mất đi tư cách tỷ thí.

Đương nhiên không ít đệ tử kích hoạt bùa chú, những cũng có không ít người không cam lòng từ bỏ trận tỷ thí này, thà thân bị trọng thương bị yêu thú dồn ép đến ngõ cụt, cũng không chịu kích hoạt bùa chú.

Những chuyện này đều không thể tránh khỏi, cho nên sau khi kết thúc trận tỷ thí này, mọi người không có gì ngạc nhiên khi thấy các đệ tử vào núi không kích hoạt bùa chú, cũng không rời khỏi núi rừng, họ cứ biến mất như vậy, không thấy bóng dáng.

Lần này Thích Đồng đến chính điện, để thương lượng chuyện này với các môn phái còn lại.

Nghe Đàm Mộ Vũ hỏi, Thích Đồng hơi phiền não, không muốn nói chuyện này quá mức sợ dọa mấy đệ tử, cũng không muốn nói dối gạt người, ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Là như vậy, lần này đệ tử vào núi tham gia tỷ thí có tổng cộng hơn năm trăm người, cuối cùng có một trăm năm mươi ba người thành công ở lại ba ngày, có không ít người sớm đã kích hoạt bùa chú rời đi, nhưng vẫn còn hơn một trăm người chưa có tung tích.”

“Chưa có tung tích?” Diệp Ca vẫn lẳng lặng nghe bên này nói chuyện cuối cùng cũng có phản ứng, cậu ta cau mày nói: “Ý gì?”

“Là không thấy, chắc họ không gặp phải yêu thú cũng không chết, nhưng không thấy, ai cũng không biết họ đã đi đâu.” Vẻ mặt Thích Đồng phức tạp, thở dài một tiếng nói: “Chuyện này hơi không bình thường, mặc dù năm trước cũng có người mất tích, nhưng tuyệt đối không thể có nhiều người cùng mất tích như vậy, bây giờ các đại môn phái đã phái người đi tìm, sẽ luôn có tin tức, trận tỷ thí tiếp theo vẫn phải tiếp tục, chuyện này không cần các con lo, các con thi tốt là được rồi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tuy cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng bây giờ họ cũng chỉ là đệ tử đến tham gia tỷ thí, tu vi không cao, muốn giúp cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải gật đầu đáp lời Thích Đồng.

Thích Đồng xoay người định về phòng, đi được nửa đường thì nghe thấy Hạ Uẩn không có tinh thần ở phía sau nói: “Thật ra trận tỷ thí này không có gì để chuẩn bị, ta cảm thấy bây giờ ta mạnh như vậy, đánh bừa đám tiểu tử này cũng có thể thắng.”

Thích Đồng: “…” Ông không nhịn được giật khóe môi, thầm nghĩ bản lĩnh tiểu tử Hạ Uẩn này không lớn, ngược lại giọng điệu cũng không nhỏ.

Đang định xoay người giáo huấn một trận, thì nghe thấy Hạ Uẩn lẩm bẩm rồi nói: “Nếu Thái Sư Thúc Tổ có thể đến thì tốt rồi, nàng ấy thấy chúng ta dùng kiếm pháp nàng ấy dạy đánh bại đám nhóc con kiêu ngạo kia, chắc chắn sẽ rất vui.”

Nghe thấy lời này, Thích Đồng hơi giật mình, cuối cùng vẫn không xoay người, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu về phòng.

Ba ngày sau, trận tỷ thí thứ hai của Đại hội Bích Hà Phong cuỗi cùng cũng bắt đầu, tất cả đệ tử vượt qua trận thí luyện đầu tiên đều tiến vào trong sơn động Bích Hà Phong, có rất nhiều sơn động để vượt qua trong Bích Hà Phong, sự nguy hiểm trong đó so với trận tỷ thí đầu tiên cũng không ít, mà quan trọng nhất là mỗi người chỉ có thể chọn một lối vào trong tất cả sơn động, các đệ tử không thể cùng nhau đi được nữa, và mỗi hai sơn động đan xen vào nhau, hai đệ tử gặp nhau chính là đối thủ của nhau, chỉ có đánh bại đối phương mới được coi là giành chiến thắng trận tỷ thí lần này.

Trước đó, không ai biết đối thủ của mình rốt cuộc là ai, mà nếu đối thủ bị yêu thú đánh bại trước trong sơn động, người kia sau khi vượt qua sơn động sẽ thắng mà không cần đánh.

Lúc này toàn bộ Bích Hà Phong sớm đã chật ních người, Thích Đồng nhìn cảnh tượng phía xa, lại nhìn các nhóc con bên cạnh, thấp giọng nói: “Các con chuẩn bị thế nào rồi?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Hạ Uẩn là người đầu tiên lên tiếng, nghiêm túc suy nghĩ nói: “Dù sao nếu có nguy hiểm thì kích hoạt bùa chú, đánh không lại thì bảo đầu hàng đúng không? Đối phương cũng sẽ không đánh chết ta?”

Thích Đồng ho mạnh một tiếng, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Con không thể nghĩ làm thế nào để thắng sao?”

“Luôn nghĩ về điều xấu nhất phải không?” Ngược lại Hạ Uẩn rất nghĩ thoáng, chỉ là nhìn sơn động dày đặc phía xa, chỉ cảm thấy da đầu cũng có hơi tê dại, lẩm bẩm nói: “Không biết rốt cuộc là ai nghĩ ra quy tắc tỷ thí này, hành hạ chúng ta vào chỗ chết.”

“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.” Thích Đông xua tay: “Có nhiều tiền bối trấn thủ ở đây như vậy, xảy ra chuyện gì trong sơn động chúng ta đều có thể thấy, nếu thật sự trận tỷ thí xảy ra nguy hiểm, tất nhiên chúng ta sẽ đến bảo vệ các ngươi ngay lập tức.”

Lúc này trận tỷ thí đã sắp bắt đầu, chúng đệ tử cũng đều đi vào sơn động, các đệ tử Kiếm Các cũng đi theo dưới sự thúc giục của Thích Đồng, có điều lâu dần biến mất vào trong huyệt động đen kịt.

Thích Đồng ngồi trên ghế quan sát, kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết từ khi nào chân trời đã ngưng tụ một tầng mây đen dày, cũng không có vẻ như sắp mưa, chỉ là âm u ở trên đỉnh đầu, giống như thiên địa sắp đổ vậy.
Bình Luận (0)
Comment