(Hôm nay sẽ có 3 chương, mọi người thông cảm, tuần này học nhiều quá, ngay cả thời gian ngủ cũng không có thì làm sao viết truyện? Phải biết một chương mình viết nhanh cũng 20 phút rồi)
--------------------------------------------------------
Ngô Thần chỉ thấy trong phòng thí nghiệm, Triệu tiến sĩ mừng rỡ cấm một ống nghiệm.
Trong ống nghiệm là chất dịch màu xanh lục xen lẫn với màu vàng nhạt khiến ống nghiệm nhìn bề ngoài vô cùng quỷ dị.
Tập Bình Nhật tâm tình kích động nhìn chằm chằm ống nghiệm, một lát sau hắn khẽ cười một tiếng, vươn tay vỗ vỗ vai của Triệu tiến sĩ, nói:
"Triệu lão sư lần này ông làm tốt lắm! Từ giờ ông là viện trưởng viện hàn lâm khoa học của Trung Quốc ta! Đất nước này thật may mắn khi có nhân tài như ông! Có vi rút chúng ta sẽ tạo ra vũ khí sinh học mới! Địa cầu chẳng mấy chốc sẽ là của chúng ta, haha".
Tập Bình Nhật cười cười vài tiếng, sau đó hắn quay đầu rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn Triệu tiến sĩ.
Dù sao hắn cũng là lãnh tụ của một đất nước! Một đất nước tỷ dân đang bị nguy cơ tứ phía, khắp nơi là địch, cần phải có một biện pháp để phá vỡ cục diện này, nếu không thì sau 5 năm Trung Quốc sẽ tự động tan rã, dù sao thì trong xã hội hiện đại việc cô lập đất nước là cực kỳ cực kỳ ngu xuẩn, là con đường nhanh nhất dẫn đến diệt vong, điều này ai cũng hiểu.
Chưa kể vì dân số quá đông mà hàng năm Trung Quốc phải nhập khẩu từ Nam Việt, Thái Lan hay các nước nông nghiệp khác.
Thế mới thấy quốc gia đông dân quá cũng không tốt, cho dù đông dân sẽ dễ dàng đưa đất nước phát triển, mở rộng sản xuất.
Những ý nghĩ này tất nhiên là Triệu tiến sĩ không hề hay biết, giờ phút này hắn đang trầm ngâm suy nghĩ liệu vi rút sau khi tiêm vào người có thể còn giữ lại thần trí không? Nếu được như vậy thì "siêu nhân" sắp sửa tồn tại ngoài đời thực.
Các đồng nghiệp của hắn thay phiên nhau chúc mừng, đa số là các lời hoa mỹ, có cánh, nịnh hót,....
"Nhờ Triệu tiến sĩ mà viện khoa học Bắc Kinh chúng ta trở thành viện khoa học đứng đầu đất nước".
"Triệu lão sư lợi hại a! Không ngờ lại sáng tạo ra vi rút trong vòng 2 năm! Cơ mà lại giúp zombie tiến hóa đến hình thể thứ hai!".
"Triệu lão sư là công thần của Trung Quốc a…..sau này thế giới sẽ biết đến ngài…..ngài quá vĩ đại, thứ đồ này sẽ thay đổi cả thế giới".
"Triệu lão sư quá tuyệt vời….".
Đây là điển hình cho câu một người thành tiên, gà chó lên trời!
Nhờ công của Triệu lão sư mà nhiều người được thăng chức, tăng lương, đây là việc đáng mừng với họ nên tất nhiên họ phải nịnh bợ Triệu lão sư.
Triệu tiến sĩ không để ý đến những việc nhỏ nhặt này, cả cuộc đời hắn chìm đắm trong khoa học- kỹ thuật và sinh học, những thứ phù du như tiền bạc hay của cải không quá quan trọng với hắn, dù sao đã đến mức độ này thì sao có thể thiếu tiền?
Ngô Thần cười nhạt, thì thào:"Trung Quốc sắp quật khởi rồi…..lại sẽ có hàng loạt đại động tác nhằm trả đũa Hoa Kì cho mà xem….".
[Tập Bình Nhật quyết định chế tạo hàng loạt vi rút zombie biến dị, 2 tháng sau, việc chế tác vi rút đã bại lộ trước mặt của Hoa Kì]
Chỉ thấy trong một căn phòng họp, Jeam cực kỳ tức giận nói:"Triệu tiến sĩ! Lại là hắn ta! Kẻ này đúng là thiên tài, chỉ bằng 2 năm đã tạo ra vi rút lợi hại hơn trong đoạn video của 《Người Bí Ẩn》, việc này rất bất lợi cho chúng ta, các vị có ý kiến gì không?".
Ream lão sư ngồi cách đó không xa, hắn vuốt vuốt chòm râu đã bạc trắng của mình, nói:
"Theo tôi nghĩ thì phải lấy được mẫu vi rút đó đem về nghiên cứu! Có như vậy thì Trung Quốc mới không đắc ý nữa, mà chúng ta cũng có vốn để chơi với bọn họ, nếu họ dám thả đại lượng vi rút vào bất cứ thành phố nào trên thế giới thì chúng ta sẽ có cớ để dùng chính loại vi rút này phủ xuống toàn thành phố lớn của họ như Bắc Kinh, Nam Kinh, Thượng Hải(Ma Đô), JuXan,....".
"Có lý! Chúng ta cũng cần phải tuyên bố cho thế giới biết hành động của Trung Quốc, có vậy mới khiến quốc tế chú ý đến việc này".
"Tôi cũng nghĩ như vậy".
……
Jeam ánh mắt lóe lên tinh quanh, bàn tay hắn siết chặt, cả người hơi run run, một lát sau hắn tuyên bố:"Được, cứ làm như thế".
"Vâng". Mọi người đồng thanh hô.
Hai bên đều đã bàn mưu tính kế, không ai chịu nhường nhịn ai, bên nào cũng muốn đè ép, khuất phục phe kia, dù cho hai bên đều là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới.
Ngô Thần càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, không ngờ hai bên lại chấp nhận chiến tranh.
Phải biết một khi đã có chiến tranh thì tuy không được dùng vũ khí hạt nhân nhưng sức sát thương của tên lửa đạn đạo vẫn đầy đủ để diệt sát một tòa thành thị nhỏ.
Máu sẽ chảy, đầu sẽ rơi, người dân chỉ biết chấp nhận sống chung với chiến tranh, có trách thì trách họ thấp bé, yếu đuối, chỉ là kiến hôi trong mắt hai vị lãnh tụ.
Chiến tranh bao giờ khổ nhất cũng là người dân, từ xưa đến nay vẫn vậy, không hề thay đổi.