Ta Có Thể Thôi Diễn Tương Lai

Chương 31 - Không Đề

Tiếp đó, Jeam kịch liệt chỉ trích Trung Quốc là phá vỡ nền hòa bình thế giới, là kẻ thù của ông ta.

Đối mặt với những lời chỉ trích, Tập Bình Nhật vẫn làm ngơ, quả nhiên, sau vài tiếng bom nguyên tử tiếp tục rơi xuống bầu trời Hoa Kì, chỉ là vị trí của nó nhằm ngay vị trí đặt bom nguyên tử của Hoa Kì khiến quốc gia này thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng, động đất cấp 3, cấp4 xuất hiện liên miên vì động tĩnh quá lớn.

Đến tận đây Hoa Kì đã hết cách đối phó với Trung Quốc, đành buông suông, Jeam điều tra ra được kẻ đứng sau việc này là Kimax- Bộ trưởng bộ quốc phòng.

"Trách không được vi rút lại bị trộm a….thì ra đúng là có nội gián, chỉ là thân phận của kẻ này không ai ngờ tới, haizz Jeam tuy rất cố gắng nhưng không chống được cục diện này a, chung quy là Tập Bình Nhật tính toán đủ sâu, sâu đến nỗi mà không ai ngờ được một kẻ như vậy lại là nội gián của Trung Quốc". Nguyễn Thành Đạt thở dài nói, giọng nói mang và phần tiếc hận.

"Từ bây giờ Trung Quốc như rồng ra biển lớn, mặc sức tung hoành không còn ai cản trở…..không đúng…..còn zombie…..suýt nữa mình quên mất! Zombie vương sẽ xuất hiện sau khi zombie cấp 2 nhiễm phóng xạ!". Nguyễn Thành Đạt nghi hoặc nói.

"Khoan đã! Video này Tập Bình Nhật đã biết hậu quả khi sử dụng bom nguyên tử, vậy tại sao ông ta lại dám sử dụng nó cơ chứ? Chẳng lẽ ông ta không sợ zombie vương hay sao?". Càng nghĩ hắn càng cảm thấy khó hiểu, giống như sắp tìm được điểm mấu chốt của vấn đề thì lại lọt vào màn sương mù, hắn cố nghĩ thế nào cũng không tìm ra chút manh mối.

"Mặc kệ, cứ xem tiếp đã". Hắn click vào nút xem tiếp video.

2 năm sau, Hoa Kì thất thủ, nhân loại co cụm vào các tòa thành trì cố thủ nhằm hi vọng sống sót được giữa thời mạt thế này nhưng từng tòa thành đều lần lượt bị công phá khiến lòng người bàng hoàng.

Giữa lúc đó rất nhiều quốc gia đầu nhập vào Trung Quốc với hi vọng được sống yên ổn.

Tập Bình Nhật rất hiểu lòng người, hắn dựa vào ưu thế Trung Quốc đang là quốc gia an toàn, rộng lớn nhất trên địa cầu mà đưa ra các điều kiện ngặt nghèo nhằm chèn ép chính phủ các quốc gia này.

Dù trong lòng không cam tâm tình nguyện nhưng giới cao tầng các quốc gia đều cắn răng ký kết các hiệp định vô lý này nhằm đổi lấy sự an toàn, bảo hộ của Trung Quốc.

Một thời gian sau đó, do dân số lãnh thổ đột ngột tăng cao khiến sản lượng lương thực bắt đầu không đủ chèo chống, Tập Bình Nhật chớp thời cơ áp dụng một số chính sách bắt buộc của cao tầng các quốc gia đầu nhập vào Trung Quốc, nhờ vậy nên cao tầng các quốc gia này chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, thực ra quyền lực đã nằm hoàn toàn vào tay chính quyền Trung Quốc.

Tuy vậy Tập Bình Nhật vẫn phải áp dụng chính sách thắt lưng buộc bụng, lương thực phân phát đến mỗi người cực ít, lòng người đã lạnh vì tuyết lại rét vì sương, nhân loại lâm vào tuyệt vọng không lối thoát.

10 năm kể từ đại dịch zombie, Tập Bình Nhật biến Trùng Khánh thành thủ đô của Trung Quốc vì khí hậu thích hợp, dễ công dễ thủ.

Nguyễn Thành Đạt chứng kiến toàn bộ quá trình di dân, nhìn dòng người đói rách, đói khát lặng lẽ cúi đầu đi trong trời rét âm 10 độ làm hắn có buồn bã không thôi.

Có lẽ đây chính là sự đồng cảm đi?

Hắn tận mắt thấy nhân loại tự tàn sát lẫn nhau, giới cao tầng thì bày bố cục âm mưu quỷ kế để chiếm lợi ích riêng, xem người dân như dụng cụ bóc lột bọn họ, xem bọn họ như cỏ rác tùy ý vứt một mẩu bánh mì và chai nước lọc và bảo họ đi quảng đường dài hàng trăm km đến Trùng Khánh.

Còn những kẻ dưới tầng chót đáy xã hội thì chém giết, cướp đoạt lương thực, thực phẩm của nhau nhằm giúp dạ dày thêm căng phồng, suy cho cùng cũng chỉ vì sinh tồn, vì lợi ích mà thôi.

Dù không muốn nhưng hắn phải chấp nhận sự thật này, chấp nhận cái gọi là xã hội tàn khốc này, thông qua video 《Thiên Thạch》 đã diễn tả sự bóc lột trần trụi không hề che dấu.

Nguyễn Thành Đạt thở dài ngao ngán, ánh mắt phức tạp, có phẫn nộ, có chán nản, có tuyệt vọng, có buồn bã…..

"Chẳng lẽ tương lai của ta là một trong số bọn họ hay sao?". Hắn tự hỏi, ánh mắt không dời khỏi màn hình, dường như muốn tìm đáp án trong đó…..".

New York, trong một phòng họp ở sâu dưới lòng đất.

"Cạch, cạch, cạch". Tiếng gõ bàn phát ra đều đều, tựa như người gõ đang cố ý vậy.

Phòng họp toàn là các lão giả ngoài 40 tuổi, lúc này trong phòng yên tĩnh lạ kỳ, không khí như muốn đông cứng lại.

Bỗng âm thanh gõ bàn dừng lại, người gõ bàn là một lão giả tóc bạc trắng nhưng lại được cắt gọn gàng, nhìn sơ qua lão giả mang đến cho người nhìn ấn tượng đạm mạc nhưng lại có chút gì đó sâu sắc không thể tả.

Lão giả thở dài một hơi, nói:"Các vị nghị sao về đoạn video này? Đây đã là đoạn video thứ hai của trang web 《Người Bí Ẩn》 đó rồi".

Bình Luận (0)
Comment