Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280: Thu Lòng Người

Chương 280: Thu lòng người Chương 280: Thu lòng ngườiChương 280: Thu lòng người




         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Libra

--------------------

Nhiều người cao giọng tỏ thái độ, Trần Trầm thấy vậy vừa lòng cười nói:

- Hy vọng tương lai các ngươi sẽ không thấy hối hận vì quyết định hôm nay.

Nói xong, Trần Trầm lấy một chiếc linh thuyền ra khỏi trữ vật giới.

Hắn bỏ ra rất nhiều tiền mua linh thuyền này, có thể chở năm mươi người, tốc độ nhanh vô cùng, mau hơn Nguyên Anh đỉnh bình thường một chút, bàn về giá trị thì cao hơn chiếc của đại sư huynh nhiều.

Đám tu sĩ đều biết đích đến của chuyến đi, thấy linh thuyền liền bay lên thuyền, Trần Trầm là người cuối cùng bước lên.

Khi linh thuyền bay lên bầu trời, còn chưa mở ra lồng chụp phòng hộ linh lực, tăng tốc siêu nhanh thì thanh niên lúc trước rời đi đột nhiên quay trở về, lên linh thuyền.

Trần Trầm thấy vậy nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi làm vậy là sao? Xem chỗ của ta là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Thanh niên bỗng bùm một tiếng, một gối quỳ xuống đất, trong mắt tràn đầy xấu hổ:

- Lúc trước là tại hạ đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng cả đời tại hạ ghét nhất là những kẻ giả tạo, mới rồi tại hạ nghe những lời đại nhân nói, còn tưởng đâu . . .

Trần Trầm nghe đến đây thì cười khẩy nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ trộm phái người xử ngươi chứ gì? Ngươi đã nghĩ như vậy mà còn dám chạy, thật sự không sợ chết sao?

Thanh niên nghe vậy không nói chuyện, nhưng mặt đỏ đến tận cổ.

Tu sĩ khác từng âm thầm hoài nghi giờ phút này cũng không kìm được cúi đầu.

Thật lâu sau, thanh niên mới nức nở nói:

- Nếu đại nhân thật lòng chống yêu thì tại hạ nguyện ý cả đời đi theo làm tùy tùng, đi theo đại nhân, quên mình phục vụ cho đại nhân!

Tí tách!

Hai giọt lệ rơi xuống sàn tàu.

Trông thấy cảnh này, Trần Trầm nhíu chặt chân mày.

Con người của hắn trừ có tật rộng rãi ra còn thêm một khuyết điểm nhỏ xíu là dễ mềm lòng.

Thanh niên này đột nhiên khóc lên, phỏng chừng cũng là người có quá khứ riêng.

Còn về nhân phẩm của thanh niên thì Trần Trầm tin tưởng, chứ không thì hắn đã ném gã ra linh thuyền, không rảnh nghe lảm nhảm.

- Được rồi, đứng lên đi, nam nhân lớn xác mà khóc sướt mướt coi sao được? Lần này bỏ qua, nhưng ngươi ghi nhớ, không được lặp lại.

Thanh niên kia nghe vậy đứng lên, ngẩng đầu lên, nét mặt đã trở nên kiên nghị vô cùng.

Trần Trầm hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tiêu Vân.

. . .

Một lát sau.

Trần Trầm đại khái biết chi tiết của Tiêu Vân.

Người này là con cái của đại tướng của hoàng triều nào đó, phụ thân Nguyên Thần cảnh của gã chết trận trong đại chiến hai tộc.

Hơn ba tháng trước, hai ca ca Nguyên Anh hậu kỳ của gã cũng chết trận, Tiêu Vân chỉ còn lại một muội muội nhỏ tuổi.

Nhưng phụ thân và ca ca để lại nhiều tài nguyên tu luyện cho Tiêu Vân.

Kết quả là dính phải thúc thúc tâm ngoan thủ lạt, sau đó là câu chuyện luân lý gia đình bi thảm.

Tiêu Vân chạy thoát, mang theo muội muội đi tới Đông Cương, dọc đường gặp yêu tộc, muội muội nbị thương nặng, bất đắc dĩ đến Ngọc Đỉnh Đan Tông xin thuốc.

Nghe xong những chuyện lộn xộn này, Trần Trầm buông tiếng thở dài.

Đây là hiện thực.

Vô luận nhân tộc đến tình cảnh gì thì vẫn không bỏ được thói tàn sát lẫn nhau.

. . .

Qua vài canh giờ.

Linh thuyền đậu lại thành trì nào đó gần Vô Tận Hải trong Đông Cương.

Đám tu sĩ trên linh thuyền phần lớn đều là lần đầu tiên trông thấy Vô Tận Hải, cho nên vừa xuống linh thuyền đã không kìm được tò mò nhìn về phương xa.

- Đại nhân, người đến rồi, ta chờ đợi ở đây đã lâu!

Trần Trầm vừa xuống linh thuyền thì Nam Bình Hải giây sau đã xuất hiện ở trước mặt hắn, thái độ trước sau như một khiêm tốn.

Tuy rằng Nam Bình Hải là tu sĩ Nguyên Thần trung kỳ, nhưng đối diện người trẻ tuổi ở trước mặt thì gã không có chút vẻ vênh váo của tu sĩ Nguyên Thần Kỳ.

Bởi vì Nam Bình Hải biết năng lực của người trẻ tuổi này mạnh mẽ cỡ nào.

Tùy ý đưa một vài tín vật, thuyền lớn mang theo tín vật rời bến thật sự không đụng phải một con hải yêu nào nữa.

Năng lực triệu hoán hải yêu của thế lực thần bí so với hắn quả thực là khác nhau một trời một vực.

Trần Trầm thuận miệng khen ngợi một câu:

- Đoạn thời gian trước, ngươi làm không tệ.

Nam Bình Hải nhanh chóng khách khí nói:

- Có năng lực của đại nhân ở, tùy ý sắp xếp một người đều có thể làm được như vậy, thuộc hạ không dám kể công.

Nói xong, Nam Bình Hải liếc qua hơn ba mươi cường giả Nguyên Anh đứng sau lưng Trần Trầm, nhẹ giọng hỏi:

- Đại nhân, người mang theo nhiều người đến đây là vì . . .?

Nói thật, Nam Bình Hải hơi lo.

Lo lắng Trần Trầm mang theo mấy cái người quen lại đây thay thế vị trí của gã.

Lời gã vừa nói mang chút ý khiêm tốn nhưng không khác với sự thật bao nhiêu.

Có năng lực kia của Trần Trầm ở, chỉ cần không tìm đồ ngốc lại đây thì cơ bản có thể quản lý tốt thương minh.

Nếu Trần Trầm thật sự muốn tìm người quen thay thế gã thì gã cũng chỉ có thể nhận mệnh, thậm chí phải hết sức phụ tá người mới tới.

Trần Trầm nhìn thấu tâm tư của Nam Bình Hải, cười nói:

- Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không nên dùng, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Ta đến đây phần lớn là vì báo thù, cho kẻ đụng vào người của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta biết có vài người không phải có thể tùy ý chọc vào.

Nam Bình Hải nghe xong lại khen mấy câu, nhưng trong lòng không mấy tin tưởng.

Mấy chục Nguyên Anh, xem trận thế thì lớn nhưng sức chiến đấu có hạn.

Thậm chí yếu hơn thương minh nhiều. Phải biết rằng, hiện giờ trong thương minh có bảy vị chủ thuyền lớn, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Thần cảnh giống như Nam Bình Hải.

Không đợi Nam Bình Hải suy nghĩ tiếp, Trần Trầm đã bắt đầu hỏi chuyện đan dược.

- Hôm nay có nhiều đan dược của Ngọc Đỉnh Đan Tông chảy vào chợ không?

Nam Bình Hải trả lời theo sự thật:

- Không có, nhưng căn cứ quan sát và kinh nghiệm của tại hạ thì có lẽ nhiều hơn trước kia một chút, đương nhiên, thuộc hạ không dám xác định.

Trần Trầm gật đầu.

Người giết tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông không ngốc, không thể nào một hơi bê một nghìn viên đan dược vào chợ bán.

Vậy thì hắn chỉ cần mò theo dây leo là sẽ nhanh chóng tìm đến gốc rễ.

Nếu hắn là những người đó, tám chín phần mười sẽ giữ lại đa số mớ đan dược này cho bản thân dùng, phần còn lại thì từ từ tiêu tang vật, như vậy mới thần không biết quỷ không hay.

Nghĩ đến đây, Trần Trầm trực tiếp ra lệnh:

- Nam Bình Hải, ngươi đi thu mua tất cả đan dược lưu thông trên chợ gần đây, phải có nguồn gốc rõ ràng.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Nam Bình Hải không chần chừ, càng không nhắc đến chuyện linh thạch, lên tiếng rồi xoay người rời đi.










Bình Luận (0)
Comment