Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325: Mật Mưu

Chương 325: Mật mưu Chương 325: Mật mưuChương 325: Mật mưu




         Trần Trầm ngẫm nghĩ, quyết định theo ý muốn của mình, thừa dịp không có người phát hiện, lặng lẽ bay đến chỗ cách Vô Phong Sơn năm trăm dặm về phía tây.

Trần Trầm âm thầm nghỉ ngơi một ngày ở đó rồi mới lấy ra lệnh bài truyền tấn, liên hệ sư phụ Ngọc Quỳnh.

- Sư phụ, đa diệt bán yêu Luyện Hư chưa?

- Không, người tiếp ứng hắn thực lực cực mạnh, bị bọn họ trốn thoát rồi.

Trông thấy tin nhắn của Ngọc Quỳnh, tim Trần Trầm rớt cái bịch.

Hắn biết Thiên Tà đạo chủ rất mạnh, nhưng bởi vì không thấy cường giả Luyện Hư khác đánh với nàng nên hắn không biết nàng mạnh đến cấp bậc nào.

Nay xem ra Thiên Tà đạo chủ là cường giả trong Luyện Hư, nếu không thì tuyệt đối không thể nào mang theo bán yêu Luyện Hư chạy ra lãnh thổ nhân tộc.

- Nhưng người tiếp ứng cũng bị thương nặng. Trần Trầm, người tiếp ứng đó chắc là thủ lĩnh của Thiên Tà hiện giờ phải không?

- Đúng vậy, là nàng, hơn nữa còn là yêu tộc.

Thừa dịp này, Trần Trầm nói cho Ngọc Quỳnh biết chuyện mình gia nhập Thiên Tà, còn nói một đống lời nịnh nọt, biểu đạt một chút cõi lòng.

- Sư phụ, người không cần lo lắng an toàn của ta, vì Trần Trầm, dù ta có hy sinh lớn đến đâu cũng đáng giá.

Cuối cùng, Trần Trầm tổng kết một câu.

Tuy rằng lúc này bốn bề vắng lặng, nhưng hắn vẫn làm vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.

- Trần Trầm, ta biết nhân phẩm của ngươi, tuy rằng gian trá ranh mãnh tham lam vô sỉ lại tồi tệ, nhưng còn chưa đến mức làm hại nhân tộc chúng ta. Ài, vi sư chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, nếu như có cơ hội thì hãy tìm cách giết Thiên Tà đạo chủ kia. Nàng có Phá Ách Ấn trên người, ngươi giết nàng, ngày sau không cần chịu khổ lôi kiếp nữa.

Nhìn tin tức của Ngọc Quỳnh truyền đến, Trần Trầm không biết nên nói cái gì. Cái gì gọi là gian trá ranh mãnh tham lam vô sỉ lại tồi tệ?

Sư phụ này cũng không phải thứ tốt, ỷ vào bước chân vào Luyện Hư liền nói hưu nói vượn, vũ nhục nhân cách của hắn.

Còn về giết Thiên Tà đạo chủ.

Không phải Trần Trầm chưa từng suy nghĩ, nhưng khó khăn biết bao, dù sao đây là cường giả trong Luyện Hư, trước khi hắn bước vào Luyện Hư e rằng không có hy vọng.

Nếu Thiên Tà đạo chủ và bán yêu Luyện Hư đã tốn về lãnh thổ yêu tộc thì Trần Trầm không cần thiết ở lại đây giả vờ giả vịt, hắn lập tức quay trở về Vô Phong Thành.

Hai ngày sau, Hạ Tích Sương cuối cùng cũng độ Nguyên Thần đại kiếp nạn.

Trần Trầm tự động lùi ra mấy chục dặm, đứng đó quan sát.

Tuy Tích Sương gặp được lôi kiếp cũng không yếu, nhưng so với hắn thì như trời và đất.

Gần nửa canh giờ sau, Hạ Tích Sương thoải mái độ xong lôi kiếp, bước chân vào Nguyên Thần cảnh, Trần Trầm nhìn mà hâm mộ.

. . .

Hạ Tích Sương độ kiếp xong không vội cảm thụ biến hóa trong thân thể ngay màn đi tới trước mặt Trần Trầm:

- Trần Trầm, ta cuối cùng đã bước vào Nguyên Thần cảnh.

Nhìn vẻ mặt hướn hở của Hạ Tích Sương, Trần Trầm cười theo, sau đó nét mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng nói:

- Đạo hữu thiên tư tuyệt vời, tại hạ bội phục, hay là làm đạo lữ của tại hạ được không?

Hạ Tích Sương nghe vậy sửng sốt, gò má ửng đỏ, qua giây lát mới ngượng ngập nói:

- Ngươi thiệt tình, ngày càng thích giỡn hớt.

Trần Trầm ôm Hạ Tích Sương vào lòng, cảm thụ nhiệt độ của nữ nhân trong ngực mình, hắn cảm giác trong lòng bình yên vô cùng, dường như mọi buồn phiền trên đời này không còn liên quan đến hắn.

Cảm thụ bình yên trong lòng, Trần Trầm theo bản năng nói:

- Tích Sương, đời này ta chỉ yêu một mình nàng.

Hạ Tích Sương thân thể khẽ run, qua giây lát mới mềm giọng nói:

- Ta cũng vậy.

Trần Trầm cười cười.

Nếu so sánh hắn là rồng trắng rời bến đấu với sóng gió thì Hạ Tích Sương là cảng cho hắn đậu lại.

Cuộc đời như vậy, làm trượng phu còn cầu gì nữa?

Nghĩ đến đây, Trần Trầm sắc mặt đột nhiên lại trở nên nghiêm túc:

- Tích Sương, ta nghe nói có một phương thức tu luyện phụ thân, nam nữ cùng tu luyện có thể nâng cao hiệu suất tu luyện, hình như gọi là . . . song tu thì phải? Ta sinh ra ở nơi nhỏ nên không biết thật hay giả, nàng nói xem nó có thật không?

- . . .

. . .

Cùng lúc đó.

Trong một ngọn núi lớn bình thường nào đó ở lãnh thổ yêu tộc, Ô Linh tóc xám, yêu tộc đầu giao mình người đứng trước mặt lão.

Yêu tộc này tuy chỉ có tu vi Nguyên Thần đỉnh nhưng khí độ lại cực kỳ bất phàm, vừa xem liền biết quanh năm ở vị trí cao.

Dù đối mặt tồn tại cảnh giới Luyện Hư thì kẻ này vẫn không tiện không kiêu, vẻ mặt thong dong.

- Tiền bối, ta không chỉ đại biểu cho tộc Thần Giao, càng đại biểu các tộc khác phản đối Yêu Đình. Tiền bối hãy suy xét cho kỹ, đối với tộc bán yêu các ngươi thì đây là cơ hội ngàn năm một thuở.

Thần Giao kia chắp tay với Ô Linh, nụ cười cực kỳ thành khẩn.

Ô Linh sắc mặt lúc đen lúc trắng.

Thần Giao này đến đây với ý cực kỳ rõ ràng, đó là muốn Ô Linh phối hợp đánh chết đặc sứ của Yêu Đình, tức là Thiên Tà đạo chủ đưa lão vào lãnh thổ yêu tộc.

Nói thật, trong lòng Ô Linh có chút không dám làm.

Lúc ở lãnh thổ nhân tộc, Thiên Tà đạo chủ lây một chọi bá bám giữ ba Luyện Hư nhân tộc mới sáng tạo cơ hội cho lão, để lão vào lãnh thổ yêu tộc.

Chờ thực lực của nàng đến Luyện Hư trung kỳ thì lão với tu vi Luyện Hư sơ kỳ không thể sánh bằng.

Thần Giao thấy Ô Linh còn chưa quyết định, tiếp tục nói:

- Tiền bối, chỉ cần thành công, yêu tộc ta nguyện ý cắt mảnh đất năm vạn dặm cho tộc bán yêu ở lại, hơn nữa nghiêm khắc kiềm chế các tộc dưới tay, để tộc bán yêu từ nay về sau không còn bị kỳ thị.

Nghe lời này, Ô Linh thay đổi sắc mặt.

Phải công nhận lão hơi động lòng.

Thiên Tà đạo chủ chết, những yêu tộc này cho chỗ tốt nhiều không tả hết, quan trọng hơn là lão có thể kế thừa Thiên Tà, trở thành Thiên Tà đạo chủ mới.

Tuy thế lực của Thiên Tà không bằng bốn địa tông, bốn hoàng triều nhân tộc, càng không bằng tám đại yêu tộc, nhưng thẩm thấu sâu vào hai tộc người, yêu.

Nếu lợi dụng tốt sẽ là lực lượng to lớn.

Có mảnh đất cắm dùi năm vạn dặm, tương lai không chừng lão có thể phát dương quang đại tộc bán yêu.

Hơn nữa . . .

Vị trí Thiên Tà đạo chủ vốn thuộc về lão.

Nữ yêu kia gia nhập Thiên Tà chưa được mấy năm, nếu không phải thực lực quá mạnh thì Ô Linh căn bản sẽ không khuất phục.

Nghĩ đến đây, Ô Linh có quyết định, sắc mặt nhất lạnh nhạt nói:

- Nói đi, các ngươi muốn ta phối hợp như thế nào?

- Tiền bối yên tâm, nàng đã bị thương nặng, chỉ cần người bỏ thứ này vào nơi nàng chữa thương là được, đến lúc đó nàng tự nhiên không còn sức chống cự.

Thần Giao kia vừa nói vừa lấy ra một khúc gỗ màu đen, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Ô Linh nhìn khúc gỗ kia, sắc mặt khó xem nói:

- Thứ này thật sự làm được sao? Chắc không phải các ngươi đang đùa giỡn với ta chứ?

Hám Thiên Cuồng Hùng liên tục lắc đầu nói:

- Tiền bối nói đùa, chúng ta tuyệt sẽ không đùa giưỡn tiền bối. Hiện giờ tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ ủng hộ Yêu Đình, Yêu Đình đã sốt ruột muốn hợp nhất các tộc dưới trướng mấy đại yêu tộc ta, nếu tới lúc đó thì chúng ta thành bèo không rễ. Có lẽ tiền bối không biết, nàng và Huyết Mạch Yêu Thần đều là yêu tộc thực vật, xét cho cùng không phải một lòng với tám đại yêu tộc chúng ta.

- Nếu như ngày sau Yêu Đình khống chế đa số lực lượng yêu tộc, rồi sinh ra lòng trả thù thì sao? Dưới loại tình huống này, chúng ta căn bản không cách nào an tâm giao toàn bộ lực lượng cho Yêu Đình, bởi vậy mới nhất định muốn giết nàng.

- Còn về gỗ đen này là khắc tinh của yêu tộc thực vật, nếu nàng không bị thương cũng đành thôi, hiện giờ bị thương, phối hợp thứ này nữa thì dù là một Nguyên Thần đỉnh cũng có thể dễ dàng giết nàng, cho nên tiền bối, xin người yên tâm!

Ô Linh nghe lời này, lại hỏi:

- Thật sự giết nàng rồi thì nói sao với Huyết Mạch Yêu Thần?

Thần Giao nghe vậy cười khẩy nói:

- Tiền bối yên tâm, Huyết Mạch Yêu Thần không có tu vi gì, chỉ cần nàng chết thì Huyết Mạch Yêu Thần là thịt nằm trên thớt gỗ.

- Thì ra là vậy.

Ô Linh sực tỉnh ngộ, gật đầu, nhận lấy gỗ đen.

Làm một tà tu, trong lòng Ô Linh chỉ suy xét ích lợi, còn về có phải lấy oán trả ơn hay không thì chẳng nằm trong phạm vi suy xét của lão.





Bình Luận (0)
Comment