Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126: Máu Trên Khăn Trải Giường...!

Chương 126: Máu trên khăn trải giường...! Chương 126: Máu trên khăn trải giường...!Chương 126: Máu trên khăn trải giường...!

Chương 126: Máu trên khăn trải giường... !

"Ha ha ha - Tuyệt cái gì vậy, không biết đến lúc đó, Lâm Huyền có nhiều tiền để mua váy cưới như vậy hay không! Rất có thể sẽ thuê một cái!"

Đới Sở Thiền cười đầy ẩn ý: "Ta thật ngưỡng mộ, đám cưới của hai người có thể tổ chức trong thực tế...

"Còn của ta... chỉ có thể ở trong mơ..."

Nhìn Liễu Y Y đang xoay người sang phía bên kia của phòng piano.

Đới Sở Thiền dựa vào đàn piano, chớp chớp mắt.

Một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống trên chiếc váy ba lê trăng, loang thành một vệt nước sâm màu.

Giống như.

Giống như ... Sáng hôm đó khi tỉnh dậy, trên ga giường có vết máu ... Đới Sở Thiền thở dài, trong mắt tràn đây sự ngưỡng mộ.

"Nếu như... máu ngày hôm ấy... là của ta thì tốt rồi...". /.

Đinh linh linh đỉnh linh linh đỉnh linh linh

Ngày hôm sau thức dậy.

Lâm Huyền vừa nhìn qua.

Vẫn còn ở trong căn phòng của khách sạn kia.

Xem ra;Bản thân của ngày hôm qua" đã lựa chọn cùng một cái khách sạn. Gần Phan gia viên cũng chỉ có khách sạn này còn tốt một chút.

Lâm Huyền ngồi dậy, nhìn trái ngó phải.

Ha ha.

Ở bên trên tủ TV của khách sạn, nhìn thấy một cái rương sắt loang lổ vết rỉ"Ta của ngày hôm qua đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn!"

"Tốt lắm!"

Lâm Huyền cho bản thân của ngày hôm qua một lời khen ngời!

Hắn mang đôi dép lê của khách sạn, đi tới trước mặt tủ TV, cầm cái rương sắt loang lổ vết rỉ tới trên mặt bàn, cẩn thận dè dặt mở ra.

"Không tồi... " Bên trong tràn đầy, nhét vào đều là đồ cổ, tranh chữ, tiền cổ, khí cụ bằng đồng, gia phả, gia phổ vân vân...

Lâm Huyền cũng không hiểu cái này. Cũng không biết giá trị cụ thể.

"Dù sao những thứ này đều là được tặng, chủ yếu là bút tích thật của Lan Đình Tập Tự.

Lâm Huyền khẩy khẩy, cuối cùng tìm được một cái hộp gỗ khoá rất kín. Khá dày, khá nặng.

Có khí tức của niên đại.

Sau khi phí sức mở ra, bên trong có một số khúc gỗ không biết công dụng. Lâm Huyền suy đoán, cái này có lẽ chính là "Long não Mộc" trừ sâu? Hay là chống phân huỷ?

Không hiểu lắm.

Lâm Huyền không quan tâm đến những cái đó, trực tiếp lấy trục cuốn bên trong ra. Lại có thể giữ gìn tốt như vậy? Trí tuệ của cổ nhân quả thật không thể xem thường. ..

Bút tích thực của Vương Hi Chi 1500 năm không diện thế, bản in khắc đã mà Đường Thái Tông đi ngủ cũng không nỡ rời thân. . .

Lâm Huyền đương nhiên rất hiếu kì.

Hắn cẩn thận dè dặt, đem nó trải ở trên giường.

Chậm rãi mở ra...

Một bộ in khắc rung động đến tâm can, chấn động xuất thết

Đầu tiên đập vào tầm mắt, là mười con dấu đỏ rực, vuông vắn!

Lâm Huyền rất rõ.

Những con dấu này, mỗi cái đều là của Hoàng Đết

Mỗi Hoàng Đế sau khi có được phần tự thiếp này, đều sẽ kiêu ngạo in đại ấn của mình vào!

Lâm Huyền cũng không hiểu vì sao...

Có thể là lòng ham chiếm hữu?

Hoặc là đại biểu cho "Đã duyệt?" "Đã thu giữ?"

"Bất kể những thứ này, hay là nhìn tự thiếp."

Lâm Huyền đều đem lực chú ý đặt ở bên trên kiểu chữ...

Cái này.....

Loại cảm giác rung động này!

Giống như một kiếm phá thiên địa!

Lâm Huyền từ nhỏ cũng đã xem qua rất nhiều tự thiếp danh gia, thậm chí bao gồm cả Hoa Lê Thể của Văn Linh. "¬

Nhưng mà so với bản Lan Đình Tập Tự của Vương Hi Chi này.

Quả thực chính là khác nhau một trời một vực! Hành thư của Vương Hi Chi, đoan trang diễm lệ tươi mới, tung bay như mây bay, mạnh như rồng cuốn, là hành thư đệ nhất thiên hạ không có chút tranh cãi nào.

Nhìn như tuấn mã thoát cương bay lên không trung đến nhanh chóng rồi phóng đi, lại như giao long bay trên trời lưu chuyển xê dịch, tràn đầy cuồng dã nguyên thủy cùng bá khí hạo thiên!

Bút lực của hắn mạnh mẽ, tốc độ đều đặn, hình thái phong tiêm vừa phải, tự nhiên hàm súc, cấu tạo nét vẽ trung hoà ổn định, không kích không lệ.

Thư pháp của Vương Hi Chi nhận được tôn sùng, không thể rời khỏi vẻ đẹp bố cục của nó, thư pháp của hắn đầu đuôi tương ứng, không chỉ ở sự liên kết chặt chẽ bên trong từng chữ, chú trọng hơn cả là vải trắng bố cục bên trong toàn bộ bức thư pháp, trước sau hô ứng, liên tiếp chặt chẽ, phong thần tiêu sái mà lại không dính không thoát!

"Tuyệt!"

"Không hổ là thần thư pháp!"

Lâm Huyền sau khi thưởng thức xong, cẩn thận cất kỹ nó, đặt lại vào trong rương.

Bước kế tiếp, chính là nghĩ cách xuất thủ.

Lâm Huyền sớm đã dự định.

Bán tranh chữ trân quý như vậy, bản thân không tiện ra mặt, vẫn là giao cho người chuyên nghiệp đi.

Hắn cầm lấy điện thoại.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngô quán trưởng.

Đinh linh linh —— —— đinh linh linh —— —~ đinh linh linh ——

Điện thoại vậy mà lại trực tiếp vang lên.

Hơn nữa hiển thị cuộc gọi đến, chính là quán trưởng của bảo tàng Cố Cung, Ngô quán trưởng!

"Thật là trùng hợp."

Lâm Huyền bắt máy.

Vẫn còn chưa mở miệng, bên kia ngược lại đã báo tin vui trước:

"Lâm Huyền! Hôm qua ngươi nói với ta quả nhiên không sai, đám người đất nước hoa anh đào kia, chính là có vấn đề rất lớn! Hiện tại đã điều tra rõ ràng, bọn hắn ngoài mặt là canh giữ ở Phan gia viên nhặt đồ cổ, nhưng thật ra là phối hợp với Mạc Kim trộm đi mười văn vật!"

"Ngày hôm qua sau khi ngươi gọi điện thoại cho ta, ta liền lập tức liên lạc với ngành tương quan tiến hành theo dõi điều tra, vào buổi tối, tang chứng vật chứng đều lấy được! Đây chính là một đại án! Nếu không phải ngươi kịp thời phát hiện, không biết đã có bao nhiêu văn vật quý thất lạc đến nước ngoài rồi!"

Lâm Huyền cười cười không nói gì.

Mặc dù bây giờ hắn còn chưa có ký ức của ngày hôm qua. Cũng không rõ Ngô quán trưởng nói chuyện gì.

Nhưng mà không khó nghe ra.

Bản thân của ngày hôm qua có thể đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên đã báo cáo hành tung của mấy người đất nước hoa anh đào kia cho, Ngô quán trưởng, cuối cùng chứng thực, đám người này quả nhiên là ăn trộm buôn lậu di vật văn hoá!

Lâm Huyền gãi gãi đầu.

Ha ha.

Quả nhiên là phong cách của ta.

Cái đám không biết tốt xấu này, lão tử có thể buông tha cho các ngươi ư? Vừa hay Ngô quán trưởng gọi tới, Lâm Huyền nói thẳng chính sự:

"Ngô quán trưởng đang ở Cố Cung sao? Ta đi tìm ngươi một chuyến, có một số thứ cho ngươi xem một chút.
Bình Luận (0)
Comment