Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Kiếm Tiền

Chương 128: Kiếm tiền Chương 128: Kiếm tiềnChương 128: Kiếm tiền

Chương 128: Kiếm tiền

Sau khi giám định xong, Ngô quán trưởng trực tiếp bảo tất cả mọi người rời khỏi gian phòng.

Cho dù những người kia đều kích động muốn nhìn thêm một chút, nhưng đều bị Ngô quán trưởng bưng đi.

Ông ta biết rõ.

Lâm Huyền đem di vật văn hoá này đến cho mình xem, khẳng định có mục đích riêng. Ngô quán trưởng cuối cùng lưu luyến không rời nhìn thêm mấy lần.

Sau đó cẩn thận dè dặt thu lại, đặt lại vào trong hộp gỗ.

Lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Huyền.

"Lâm Huyền à, ngươi nói vận khí này của ngươi từ đâu ra chứ? Thật sự là một thẩm trắc khí di vật văn hoá hành tẩu!"

Lâm Huyền ung dung thản nhiên cười cười, trực tiếp cắt vào chủ đề chính: "Ngô quán trưởng, di vật văn hoá này ta không có ý định giao nộp lên."

"Còn nhớ, nghiên cứu viên của viện khoa học Trung Quốc Lưu Lộ mà ta nhờ ngươi giúp ta tiến cử mấy ngày trước không?”

Ngô quán trưởng gật gật đầu. Ông ta đương nhiên nhớ.

Hơn nữa chuyện này, còn chưa hoàn thành cho Lâm Huyền, nghiên cứu viên kia rất không nể mặt.

Lâm huyền tiếp tục nói:

"Trong tay của vị nghiên cứu viên kia, có một hạng mục vô cùng quan trọng, nếu như có thể nghiên cứu ra được, triệt để hiểu rõ sẽ có ý nghĩa tích cực đối với toàn bộ thế giới."

"Nhưng mà. . . Rất đáng tiếc, hạng mục kia quá thâm ảo, viện khoa học Trung Quốc cảm thấy mơ hồ, quốc gia cảm thấy vô dụng, liền không phê kinh phí cho hắn. Cho nên, nghiên cứu của hắn cứ luôn trì trệ không tiến."

Ngô quán trưởng nghe xong đột nhiên tỉnh ngộ.

Ông ta ở trong loại hoàn cảnh cao tầng này, sờ soạng lần mò nhiều năm như vậy, nhìn mặt mà nói chuyện đã là dày công tôi luyện.

Thêm với Lâm Huyền cũng đã nói tới mức này. Rất dễ dàng lý giải được ý tứ của hắn.

"Ta hiểu rồi Lâm Huyền, ngươi là định đem bản Lan Đình Tập Tự bút tích thực của Vương Hi Chi bán đi, sau đó đem số tiền bán đã được cho vị nghiên cứu viên kia làm kinh phí nghiên cứu." Lâm Huyền cười gật đầu.

Ngô quán trưởng lập tức giơ ngón tay cái lên:

"Lâm tiên sinh! Ta thật sự không biết khen ngươi thế nào nữa! Lần trước gặp ngươi ta đã đem tất cả những từ ngữ có thể khen ngươi đều dùng hết cả rồi!"

"Không thể không nói, ngươi thật sự là tấm gương của thời đại ngày này!"

"Bản Lan Đình Tập Tự này chắc chắn là tổ truyền, còn ngươi lại thông qua giao dịch hợp pháp mà lấy được, cho nên quyền sở hữu ở chỗ ngươi, ngươi căn bản không cần nộp lên quốc gia.

"Nhưng mà ngươi vẫn lòng mang thiên hạ, không chút mưu danh trục lợi, nuốn đem tiền bán đấu giá cho Trung khoa viện làm kinh phí nghiên cứu! Cảnh giới này của ngươi. .. Haizz, ta cảm thấy hổ thẹn không bằng!"

Lâm Huyền xua xua tay:

"Ngô quán trưởng không cần quá khiêm tốn, ta cũng rất kính nể cách làm người của ngươi, bằng không cũng sẽ không làm bằng hữu với ngươi."

"Ta nói chính sự đi, ngươi có thể giúp ta bán đấu giá cái này không? Bản thân ta. .. Ngươi cũng biết, có nhiều nguyên nhân, ta không tiện lộ diện."

Ngô quán trưởng gật gật đầu.

Vấn đề thân phận, dù sao Lâm Huyền cũng là quán trưởng danh dự của Cố Cung, loại chuyện này, quả thực không tiện ra mặt.

"Không thành vấn đề, phương diện này ta có con đường, cũng biết không ít nhà sưu tâm trong nước. Mục tiêu giá cả của ngươi là bao nhiêu?"

"Chắc chắn là càng cao càng tốt."

"Nếu như vậy. .. Cũng chỉ có thể đi đường tắt đấu giá thôi, chỉ có đấu giá mới có thể bán được giá cao. Ngươi xem hay là như vậy đi, ta sắp xếp xong xuôi, nửa tháng sau tiến hành đấu giá!"

Lâm Huyền lắc đầu:

"Thời gian nửa tháng quá dài, ta không chờ được. Trong vòng ba ngày ta nhất định phải lấy được tiền."

Ngô quán trưởng bất lực cười cười:

"Lâm Huyền, phương diện đấu giá này ngươi có thể không hiểu lắm. Ngươi muốn bán giá cao, nhất định phải đem nó xào lên nhiệt độ cao, để tất cả những người mua có tiền đều biết ngươi có thứ này, bọn hắn mới có thể tới mua, mới có thể bán được giá cao! Thời gian ba ngày, quá vội vàng, ít nhất bán được một hai trăm triệu!"

Lâm Huyền vẫn lắc đầu: "Ít một chút cũng không sao, ta lại nghĩ cách khác kiếm tiền. Nhưng thời gian nhất định phải nhanh!"

Thứ đồ vật 42 này đã triệt để khiến Lâm Huyền phiền não!

Nếu có thể.

Hắn không muốn đợi chút nào cải

Hắn thậm chí ước không thể trực tiếp bỏ ra 40 tỷ cho Lưu Lộ, thành lập máy gia tốc hạt nhân, triệt để chiến thắng 42!

Ngô quán trưởng thấy Lâm Huyền ý nguyện kiên quyết, cũng không khuyên nữa. Ông ta cam đoan với Lâm Huyền.

Nhất định trong vòng 3 ngày sẽ cử hành hội đấu giá, đồng thời dùng hết khả năng thông báo với càng nhiều người mua để bán được với giá tiền càng cao hơn.

Ngô quán trưởng làm việc Lâm Huyền rất yên tâm.

Quán trưởng Cố Cung, đây chính là nhân tài cấp quốc gia, bất kể là nhân phẩm, tri thức, độ trung thành đối với đất nước, đều không cần hoài nghi.

Cho nên trực tiếp đặt đồ vật xuống.

Lúc ra cửa, Lâm Huyền đột nhiên nhớ đến một chuyện, quay đầu lại: "Ngô quán trưởng, ta quên nói một chuyện."

"Chuyện gì? Ngươi nói đi."

Lâm Huyền chỉ chỉ vào cái rương sắt trên bàn:

"Hội đấu này, không cho phép bất cứ người ngoại quốc nào tham gia! Cho dù ta bán cho đồng bào Trung Quốc, kiếm ít hơn 5 trăm triệu! Thứ đồ vật này, cũng không thể bán cho người ngoại quốc!"

Ngô quán trưởng nổi lòng tôn kính đối với Lâm Huyền, biểu cảm tràn đầy tán thưởng.

"Yên tâm đi Lâm Huyền, ta làm việc ngươi yên tâm, người mà ta tìm, đều là người mua đáng tin, có bối cảnh chính thức."

Sau khi ra khỏi Cố Cung, Lâm Huyền trực tiếp đi đến khách sạn Quốc Đài gần đó. Khách sạn Quốc Đài hắn cũng đã từng ở qua trước đó.

Đây là khách sạn đặc biệt chiêu đãi các thủ lĩnh quốc gia, khách nước ngoài quan trọng, thành viên đại hội toàn quốc.

Nó mang tính chất phi lợi nhuận.

Cho nên, người có thể vào ở, không cần tiền, miễn phí.

Người không được vào ở, ngươi có tốn nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể vào ở được.

Còn Lâm Huyền. Thân là quán trưởng danh dự của bảo tàng Cố Cung.

Hắn có quyền lực này.

Nơi này, có thể nói là khách sạn an toàn nhất toàn bộ Trung Quốc. Hắn muốn ở nơi này xử lý một chuyện lớn...
Bình Luận (0)
Comment