Chương 152: Kỳ ngộ
Chương 152: Kỳ ngộChương 152: Kỳ ngộ
"Ha ha ha~ "
Sau khi viết xong, Lâm Huyền ôm bụng cười tol
Chơi quá vui.
Giả thần mà viết.
Thứ đồ vật này đặt ở hiện tại, học sinh tiểu học cũng không tin.
Nhưng mà, thời cổ đại phong kiến mê tín kia, nhất là các quyền thần cự phú, tin nhất bộ này!
Phong thư này, trước tiên khẳng định cảnh ngộ của Hòa Thân, nói hắn là đệ tử của Văn Khúc Tỉnh, có tài nhưng không gặp thời.
Ngay lập tức liền xuất hiện đồng cảm!
Bản thân Hòa Thân đã thích đọc sách, hơn nữa luôn tự cho mình siêu phàm, cái này vừa nhìn qua liền thỏa mãn sự ngông cuồng trong lòng của hắn.
Sau đó, mình đưa ra kỳ ngộ.
Điều này đối với Hòa Thân mà nói, quả thực chỉ là đọc hai quyển sách mà thôi (thật ra bản thân hắn cũng sẽ đọc), tiện tay mà thôi, cho dù hắn không tin, cũng sẽ hơi có chuẩn bị.
Sau đó, theo hai chuyện của Càn Long Hoàng Đế mà nghiệm chứng, coi Hòa Thân là trung thần trọng dụng.
Sau chuyện này, Hòa Thân tất nhiên sẽ tin tưởng tuyệt đối đối với "Đại sư huynh" liệu chuyện như thân!
Càng là người quyền cao chức trọng.
Lại càng mê tín.
Khi Lâm Huyền du ngoạn cung vương phủ, ở chỗ cuối cùng của cung vương phủ liền phát hiện, có mười mấy pho tượng đất lớn nhỏ đang đứng. ..
Lâm Huyền từ nhỏ đã lớn lên ở trong chủ nghĩa duy vật, hắn đương nhiên không thể tự nhận mình là Bồ tát ma ha tát.
"Ta hiểu hay không không quan trọng, chỉ cần lừa được Hoà Thân là được."
"Chờ sau khi Hòa Thân đại quyền về tay, tất nhiên không thể tránh khỏi việc bắt đầu nảy sinh tham niệm"
"Chỉ là 10 vạn lượng vàng. Không bằng một phần hai mươi gia sản của hắn. Dùng để hiếu kính Văn Khúc Tinh sư phụ, hắn đương nhiên bỏ được." Dựa theo kế hoạch.
Khi Càn Long tại thế, Hòa Thân không có một chút nguy hiểm nào, hắn dùng đầy đủ thời gian, đi sắp xếp chuyện này.
Lúc đó cách thời điểm mà Tào Tuyết Cần gieo trồng rừng cây bạch quả, khoảng chừng đã qua 30 năm, cây bạch quả sớm đã cao lớn rồi."
Hòa Thân rất dễ dàng ở gần Song Tuyền Tự, tìm được rừng cây bạch quả bách gia tính.
Sau đó tìm tới gốc cây trên da có khắc chữ "Văn" kia. Chôn mười vạn lượng vàng vào.
Không cần lo lắng nhân viên đi theo sẽ tiết lộ chuyện này, thủ đoạn của Hòa Thân, Lâm Huyền rất rõ.
Nhất là.
Chuyện này còn liên quan đến 'Khí sổ 'khí vận của hắn.
Hòa Thân lúc ấy đại quyền trong tay, dưới một người trên vạn người, tất nhiên không muốn vứt bỏ giang sơn của mình.
Hắn cầu thần bái Phật quỳ tượng đất.
Chi bằng cảm tạ đại sư huynh, hiếu kính Văn Khúc Tinh sư phụ đáng tin cậy.
"Được lắm, kế hoạch này thật hoàn mỹ. . "
Lâm Huyền đem giấy viết thư cất vào trong phong thư, dán tem xong, viết lên mặt chính diện:
"Người nhận thư: Nữu Hỗ Lộc - Hòa Thân"
"Địa chỉ nhận thư: Thượng Ngủ Bị Thân Vương Phủ Tử Cấm thành"
"Thời gian nhận thư: ngày mồng 1 tháng giêng năm ba mươi tám Càn Long."
"Được rồi."
"Phong thư này, kỳ thật ảnh hưởng rất bé nhỏ đối với lịch sử... "
"Bởi vì bản thân Hòa Thân đã là học bá, cho dù ta không nhắc nhở hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ đi đọc thuộc lòng luận ngữ « Mạnh Tử ». Cho nên ta thiết lập thân phận đồ đệ của Văn Khúc tinh hạ phàm cho hắn, như vậy sẽ khiến cho hắn cảm thấy hợp lý hơn."
Đây chính là cái gọi là đồng tình.
Càng có cảnh ngộ bi thảm, càng tự cho mình là người thanh cao có tài nhưng không gặp thời, nhất định càng dễ dàng nảy sinh đồng tình đối với người khác.
Đỉnh đang.
Lâm Huyền ném thư vào hòm thư thời không.
"Được rồi." "Giải quyết xong Hòa Thân rồi, tiếp theo đây phải giải quyết Trần Khánh năm 2008!"
"Ạ—"
Lâm Huyền duỗi cái lưng mỏi mệt một cái.
Cánh tay, eo lưng đều đau nhức.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. ..
Vậy mà trời đã tối rồi!
Phong thư ngắn ngủi viết cho Hòa Thân này, Lâm Huyền đã hao phí thời gian 3 tiếng đồng hồ mới viết xong!
"Thực sự quá khó viết!"
"Chữ hán cổ đại mặc dù nhìn thì có vẻ không khác biệt lớn so với hiện tại, nhưng mà bút họa cùng bút thuận đều có sự khác biệt rất lớn, thật sự viết ra thì quá khó khăn."
Lâm Huyền hoạt động cổ tay một chút.
Có chút nhãn cao thủ đê rồi. (tham vọng lớn nhưng khả năng thấp kém)
Thực ra khi viết lá thư kia cho Tào Tuyết Cần, khi có lỗi sai Lâm Huyền liền trực tiếp gạch bỏ rồi tiếp tục viết, dù sao Tào Tuyết Cần có thể đọc hiểu là được rồi.
Nhưng mà...
Phong thư viết cho Hòa Thân viết này. ..
Thiết kế nhân vật của hắn chính là "Đại đệ tử đứng đầu dưới trướng của Văn Khúc Tỉnh trên trời" đấy!
Nói trắng ra chính là đại sư huynh của Hòa Thân.
Thân là đại sư huynh thần tiên, có thể viết sai chữ sao?
Vậy cũng quá không đáng tin cậy rồi!
Cho nên, để diễn kịch được thực hơn một chút, Lâm Huyền đã tốn thời gian rất rất lâu.
Mới viết ra một phong thư hoàn toàn không có chữ sai nào.
Sau khi xuống lầu ăn xong tiệc đứng ở khách sạn Quốc Đài.
Lâm Huyền về phòng tiếp tục viết thư cho Trân Khánh năm 2008.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
Trước khi Càn Long băng hà, thậm chí còn sớm hơn, Hoà Thân sẽ đem 10 vạn lượng vàng chôn ở dưới rừng cây bạch quả của Tào Tuyết Cần.
Sau đó chỉ cần nói cho Trần Khánh biết, để hắn đi đào là được rồi.
Nhưng Trần Khánh là người hiện đại, hơn nữa còn là tổng giám đốc của một công ty lớn, trí thông minh có cao hơn Hoà Thân hay không trước tiên không nói, ít nhất sẽ không dễ lừa giống như Hòa Thân.
Mình nhất định phải ở đây, dưới điều kiện tiên quyết không để lộ ra mình là "Người của tương lai", để Trần Khánh hiểu được tầm quan trọng của việc phát triển ô tô chạy bằng điện.
Nói trắng ra là.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, trước tiên cần phải hiểu rõ con người của Trần Khánh kia.
Lâm Huyền mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm tin tức của Trần Khánh. ... Quả nhiên.
Chuyên mục "Có hẹn với Lỗ Lỗ" kỳ này đã phỏng vấn về Trần Khánh, thời gian chính là sau khi Wuling Hongguang Mini EV MN rầm rộ khắp toàn quốc.
Chủ đề chính là nói về cách nhìn của Trần Khánh về ngành ô tô chạy bằng điện ở Trung Quốc