Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Buổi Họp Lớp Cấp Ba Rốt Cục Đã Mở Màn!

Chương 162: Buổi họp lớp cấp ba rốt cục đã mở màn! Chương 162: Buổi họp lớp cấp ba rốt cục đã mở màn!Chương 162: Buổi họp lớp cấp ba rốt cục đã mở màn!

Đới Sở Thiền cầm bút lên, viết lên trên giấy: LYY

Đây là viết tắt tên của Liễu Y Y.

Nàng lắc đầu.

Bên trong nhẫn cưới khắc ba chữ cái, rõ ràng không cân đối, có sai lầm về mỹ cảm.

Thêm với trong chiếc nhãn của Lâm Huyền chỉ là 2 chữ cái, nhẫn đôi của cô dâu có lẽ cũng phải khắc 2 chữ cái mới đúng.

Nàng lật tờ giấy qua, viết lại lân nữa:

C...Y....

"Ừm! Như vậy sẽ đẹp hơn nhiều!"

Sờ nhẫn đôi kiểu nam trong tay, Đới Sở Thiền nhất thời tưởng tượng lan man. Đinh linh linh đỉnh linh linh đinh linh linh đỉnh linh linh

Tiếng chuông tan học vang lên.

Chính thức tan học.

Khoá trình một tuần triệt để kết thúc, cuối tuần vui vẻ sắp đến! Tiếng chuông vang dội cũng phá vỡ mộng đẹp của Đới Sở Thiền."Haizz.. "

Nàng thở dài một hơi.

Cầm bút lên, gạch bỏ CC trên giấy.

Sa sa sa...

Ngòi bút không ngừng hoạt động trên trang giấy, gạch bỏ hoàn toàn hai chữ CC."Hôn lễ của ta... "

"Ở trong mơ đã đủ rồi. . "

Trên quốc lộ.

Một chiếc xe vô cùng sang trọng dáng dấp cực dài đang chạy với tốc độ nhanh chóng! Cho dù đường xá cũng không tốt, có rất nhiều chỗ mấp mô.

Nhưng dưới cấp bậc giảm xóc của Rolls-Royce Sweptail, nước trên giá để trong xe, cũng không khuấy động lên bất cứ gợn sóng nào...

Ông!!!111!

Đôi tua bin 6. 7L tăng ép V 12 táo bạo động cơ trâm thấp gào thét.

Mỗi một chiếc xe đi qua, đều không nhịn được phải quay đầu ngước nhìn. Nửa giờ sau.

Chiếc xe sang trọng đỉnh cấp độc nhất vô nhị trên thế giới này, sẽ đến đại học Đông Hải.

Đón cô gái trong lòng. Chở hồi ức thanh xuân.

Một đường chạy về hướng tây. .

Cùng một thời gian.

Nước Mỹ, sân bay Chicago.

"Được rồi được rồi, haizz, không sao không sao, ngươi không đến được cũng không sao."

"Ai nha, khách khí cái gì! Họp lớp 5 năm không đến, không phải còn có 10 năm mài! Ngươi lại không chết!"

"Phi phi phi, cái miệng này của ta, phải lên máy bay rồi, cúp máy nha!" Vương Hạo cúp điện thoại.

Lấy một cây bút ra, vẽ một dấu X trên danh sách tụ hội.

"Haizz.. Lại có một người không tới được. Đều bận bịu..."

Trên danh sách này viết tên của 46 bạn học, đã gạch 5 dấu X.

"Những người còn lại, ta cũng đã điện thoại xác nhận qua, không có vấn đề gì cả."

Vương Hạo cẩn thận lại nhìn xuống danh sách, tên của mình, Lôi Hạo Long cũng ở trên danh sách.

Không có lọt mất bất cứ một người nào."41 người. .. Đặt 4 bàn là đủ rồi."

"Vậy cũng không cần thông báo với khách sạn sửa lại."

Sắp xếp xong tất cả.

Đem hành lý gửi chuyển.

Vương Hạo đeo túi xách, ngồi lên máy bay bay vê hướng Hàng thị. . Haizzz.

Cửa sắt cao cao của trại tạm giam Hàng Thị mở ra.

Văn Linh hít sâu một hơi.

Để cho gió nhẹ lướt qua mái tóc ngăn xinh đẹp của nàng. ..

"Không khí bên ngoài. .. Thật là thơm...

Bên cạnh, Lý ngục trưởng mở cửa cho nàng vui vẻ nói:

"Văn Linh, chỉ cách một cánh cửa, không khí còn có thể không giống nhau sao? Ta thấy là trong lòng ngươi nhẹ nhõm hơn thì có!"

Văn Linh cười cười. Cúi người thật sâu với Lý ngục trưởng:

"Lý ngục trưởng, cám ơn ngươi những năm này đã chiếu cố ta, thật sự là vô cùng cảm kích!"

Từ sau khi vào tù năm 2016. Văn Linh luôn ở nơi này lao động cải tạo.

Nhưng

Từ nhỏ đã nhìn Văn Linh lớn lên.

Chút chuyện này cũng không thể không quan tâm...

Cho nên ông ta liền sai người nói với Lý ngục trưởng, bảo hắn chiếu cố cho, đều là đứa trẻ nhà mình.

Nhà giàu nhất Hàng Thị!

Đó là người có năng lượng gì chứt

Lý ngục trưởng đương nhiên không dám thất lễ, những năm gần đây, dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc, rất chiếu cố Văn Linh.

Cuộc sống, đều là sắp xếp thoải mái nhất cho nàng.

Văn Linh cũng vô cùng cảm tạ phần ân tình này.

Ở trong đó biểu hiện rất tốt.

Nhận được mấy lần giảm án, cho nên rốt cục hôm nay đã có thể xuất ngục rồi. Đối mặt với lời cảm ơn của Văn Linh.

Lý ngục trưởng xua tay:

"Đó là là chuyện nhỏ. Năm đó ngươi cũng còn nhỏ, việc này không thể chỉ trách ngươi."

"Đã ra ngoài rồi, sau này tâm thái bình thản, sống thật tốt, ngươi còn trẻ vẫn còn có tương lai!"

Văn Linh cười gật gật đầu.

Ngồi lên xe...

Khu vực phồn hoa thành phố Đông Hải.

Bên cạnh cửa sổ sát sàn cao tầng, một nữ tử đang đi lòng vòng, soi gương thử đồ: "Hạo Long, ta mặc bộ này có đẹp không?"

Lôi Hạo Long ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, cười cười:

"Đều là đi gặp bạn học cũ, có cần phải hao tâm tổn trí như thế không?"

Lý Tĩnh bật cười:

"Đây không phải là không được làm mất mặt ngươi sao! Mặc dù ta chắc chắn không đẹp bằng Liễu Y Y, nhưng ít ra năm đó cũng được coi là đứng thứ hai trong lớp, đúng chứ?”

Lôi Hạo Long vẫn mỉm cười, không nói gì. Lý Tĩnh nhìn có vẻ rất hài lòng với bộ lễ phục trên người. Đi tới.

Ôm lấy cổ của Lôi Hạo Long:

"Ây da, ngươi nói xem. . . Các bạn học lớp ta nếu như biết hai chúng ta ở bên nhau, có phải sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên không!"

"Đó là chắc chắn rồi."

"Hì hì, ngươi lớp mười đã chuyển đi, có thể rất nhiều người ngươi đều quên mất rồi!" Lôi Hạo Long lắc đầu:

"Trí nhớ của ta rất tốt, mỗi một người đều nhớ rất rõ ràng."

"Nhưng chắc chắn có một người ngươi không biết!"

Lý Tĩnh thọc thọc vào gương mặt của Lôi Hạo Long.

Ở bên cạnh nam nhân này, nàng cảm giác rất hạnh phúc:

"Lâm Huyền đó-Lâm Huyền hiện tại đang nổi tiếng khắp toàn bộ mạng xã hội! Trước đây ngươi chuyển trường, hắn liền chuyển đến lớp chúng ta, hai ngươi vừa hay đã bỏ lỡ nhau."

Lôi Hạo Long cười không nói, ôm lấy Lý Tĩnh: "Đi thôi, nên xuất phát rồi...
Bình Luận (0)
Comment