Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169: Vận Mệnh Kỳ Diệu

Chương 169: Vận mệnh kỳ diệu Chương 169: Vận mệnh kỳ diệuChương 169: Vận mệnh kỳ diệu

Lâm Huyền và Liễu Y Y nhìn ra ngoài cổng.

Chỉ thấy Lôi Hạo Long nắm tay Lý Tĩnh, hai người xuất hiện, cười vẫy tay với bên này.

"Đã lâu không gặp."

Lâm Huyền đón nhận nụ cười nham hiểm của Lôi Hạo Long.

Cũng mỉm cười giống vậy.

"Hoan nghênh."

Sau đó cầm lấy bút của Vương Hạo, đánh dấu sau tên của hai người. Đến bây giờ.

Buổi họp lớp 5 năm sau tốt nghiệp.

Tổng cộng 41 người.

Toàn bộ đến đông đủ!

Liễu Y Y nhìn thấy Lôi Hạo Long dắt tay Lý Tĩnh. Trợn tròn mắt che miệng:

“Trời ạ! Lý Tĩnh. .. Các ngươi vậy mà lại!!"

"Ha ha! Không sail"

Bạn học cũ gặp mặt, vô cùng thân thiết, đặc biệt còn rất thân thiết với Liễu Y Y!

Lý Tĩnh lập tức buông cánh tay của Lôi Hạo Long ra

Ôm chằm lấy Liễu Y Y:

"Y Y - lâu như vậy không gặp ta thật sự là nhớ ngươi muốn chết! Ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, hình như là gây hơn so với lúc cấp ba đấy!"

Liễu Y Y bị Lý Tĩnh ôm cho sắp thở không nổi.

Hơn nữa nàng cảm thấy cái bụng béo của Lý Tĩnh ép vào người mình rất khó chịu: 'Lý.... Tĩnh. . Ngươi. . Hình như. . .. Mập lên... không ít. "

"Ha ha ha ha, ngươi không biết nói chuyện thì bớt nói chút đi!"

Nghe thấy Liễu Y Y nói mình mập lên không ít, Lý Tĩnh chỉ cười ha hả rồi che giấu đi, cũng không có tức giận, ngược lại rất vui vẻ.

Liễu Y Y thở ra một hơi, hỏi ra vấn đề mà mình rất quan tâm. . “Lý Tĩnh, ngươi và Lôi Hạo Long sao lại tốt lên như vậy. . . Nói đến đây, Lý Tĩnh cười gãi gãi đầu:

"Hai chúng ta cũng là nửa năm trước mới liên lạc lại. .. Lôi Hạo Long không biết từ đâu lấy được phương thức liên lạc của ta, vừa hay hai ta đều ở Đông Hải, liền gặp mặt một lần." "Sau đó. .. Một rồi tới hai, ngươi cũng hiểu, Lôi Hạo Long đối với ta rất tốt, ta cũng rất thích hắn, chúng ta liền ở bên nhau áI"

Nghe thấy hai người thật sự ở bên nhau.

Liễu Y Y là thật tâm cảm thấy rất hưng phấn!

Thật sự là quá tốt rồi!

Lúc này, ngay cả ánh mắt nhìn Lôi Hạo Long cũng không còn chán ghét như vậy nữa. Liễu Y Y vội vàng nắm chặt lấy tay của Lý Tĩnh:

"Bản thân hai ngươi cũng được coi là bạn học chung một năm, đây thật sự là duyên phận! Nếu như thích thì kết hôn sớm một chút! Điều kiện của Lôi Hạo Long tốt như vậy, ngươi phải tranh thủ nắm bắt!"

Lý Tĩnh càng nghe càng vui vẻ:

"Cám ơn ngươi Y Y! Cũng chúc ngươi và Lâm Huyền sớm ngày kết hôn nha! Một lớp học nhỏ kia của chúng ta, có thể xuất hiện hai cặp đôi trong lớp, cũng coi như là kỳ tíchl"

Hai vị nữ sinh thì thâm trò chuyện cùng nhau...

Bên này Lôi Hạo Long cũng không có nhàn rỗi.

Hắn liền chủ động đưa tay, mỉm cười bắt tay với Lâm Huyền:

"Lâm tiên sinh, chúc mừng nha! Sau khi đạt được thành tích thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm, quán trưởng của bảo tàng Cố Cung, ngươi lại lấy được danh hiệu cha của xe điện Trung Quốc."

Lâm Huyền cũng đáp lại bằng một nụ cười:

"Ta và Trần tổng đều là bằng hữu, hắn nói đùa thôi không cần coi là thật." "Thật sao?"

Lôi Hạo Long ngoài cười nhưng trong không cười:

"Ta thấy chuyện này cũng không chỉ đơn giản là nói đùa đâu, tính cách cao áp sấm rền gió cuốn của Trần Khánh, tất cả mọi người đều rất rõ, có thể khiến cho hắn bội phục chủ động nhường danh cho Lâm Huyền tiên sinh. .. Nói không chừng, ngài mới thực sự là cha của xe điện!"

Lâm Huyền cười không nói gì.

Không tiếp tục đôi co với Lôi Hạo Long nữa.

Được lắm.

Người này mùi thuốc súng rất đậm.

Nhìn thì có vẻ như tâng bốc mình, thật ra nói gần nói xa đều rất âm dương quái khí. Đó chính là ghen tị.

Là ngưỡng mộ mà ghen tị.

Lâm Huyền quyết định. Trước khi hiểu được mục đích thật sự, thân phận thật sự của hắn, không có ý định nói quá nhiều lời với hắn.

Tránh để bị lời nói khách sáo nói ra làm lộ chuyện. Nói nhiều tất nói hớ.

"Được rồi được rồi được rồi! Các ngươi đừng ở đây nói chuyện nữa! Đều đi lên đi! Mọi người đều còn chờ đấy!"

Thời gian không còn sớm nữa, Vương Hạo cắt ngang cuộc nói chuyện phiếm của bốn người, đẩy bọn hắn lên cầu thang:

"Đi vào trong, sảnh Tứ Hải. Đó là một cái sảnh yến hội cực lớn, vừa hay có 4 cái bàn, chúng ta trực tiếp bao hết!"

Đám người Lâm Huyền sau khi tiến vào.

Phát hiện bên trong ồn ồn ào ào, đã có 30 mấy bạn học đang ngồi nói chuyện! Nhìn thấy Lâm Huyền và Liễu Y Y tới, lập tức bắt đầu ồn ào:

"Ô ô ô! Hotboy hotgirl tới rồi, sao không dẫn đứa bé qua đây? Là ở nhà để ông bà trông hả?"

"Hai ngươi có phải đã uống thuốc trường sinh bất lão hay không! Cái này cũng đã qua năm, sáu năm rồi, sao dáng vẻ lại không già đi chút nào vậy? Nhất là Lâm Huyền, ngươi còn đẹp trai như vậy bảo người khác sống thế nào đây?"

"Lâm Huyền, ngươi phát đạt rồi! Vừa thấy việc nghĩa hăng hái làm, vừa nộp lên di vật văn hoá, ngày hôm qua tổng giám đốc của tập đoàn Phục Hưng còn đề cao ngươi như vậy, ngươi thật sự là thâm sâu khó lường đấy!"

"Y Y mau tới đây! Văn Linh đã ở nơi này chờ ngươi rất lâu rồi! Để nam nhân bọn hắn ngồi chung một bàn uống rượu, chúng ta đến ngồi chung một bàn!"

Văn Linh đứng dậy, nhìn thấy sau khi Liễu Y Y đi vào, nước mắt cũng không kìm được nữa.

Bước nhanh chạy tới.

Gắt gao ôm chầm lấy Liễu Y Y.

"YY! ! Hu hu hu, ta rất nhớ ngươi đấy! I"

Liễu Y Y nhìn thấy dáng vẻ phong phanh của Văn Linh, cũng không nhịn được mà lã chã rơi lệ,

Cuộc sống phía sau bức tường cao trong 5 năm này, mặc dù không chịu khổ gì lớn, nhưng canh nhạt ở bên trong, môi trường áp lực cao, vẫn là khiến Văn Linh chịu không ít tội...

Lâm Huyền ở sau lưng nhìn thấy cảnh này, mỉm cười không nói gì.

Chỉ sợ trên thế giới này.

Chỉ có bản thân Lâm Huyền biết rõ... Chuyện này đối với hai người mà nói, đây đều là kết cục tốt nhất rồi.

Liễu Y Y thành công sống tiếp, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn với mình.

Còn Văn Linh cũng không bị cuộc sống đào vong tra tấn thành dáng vẻ lão bà gần chết. ...

Nhớ lại bà lão quái dị miệng đầy răng đen, quần áo lam lũ, chân khập khiễng, tóc thưa thớt mà mình nhìn thấy trước đó...

Lâm Huyền bây giờ vẫn có chút không rét mà run. Hắn đi qua, vỗ võ bả vai của hai người:

"Được rồi được rồi, các ngươi vào chỗ cùng nhau ôn lại chuyện cũ đi, thời gian khó có như vậy, ở đây ôm nhau khóc lóc làm gì."

Liễu Y Y và Văn Linh gật đầu, kéo tay nhau ngồi vào một bàn nữ sinh kia."Vận mệnh thật sự là kỳ diệu mà...

Giọng nói âm dương quái lái của Lôi Hạo Long từ phía sau truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment