Chương 174: Lâm Huyền có thể chính là một người xuyên không
Chương 174: Lâm Huyền có thể chính là một người xuyên khôngChương 174: Lâm Huyền có thể chính là một người xuyên không
Trong lúc nhất thời. Trên bàn không có ai nói gì. Tất cả đều nghỉ hoặc nhìn Lôi Hạo Long.
Còn Lôi Hạo Long thì trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền, muốn từ trong nét mặt của hắn tìm kiếm được dấu vết.
Nhưng mà.
Khiến hắn thất vọng rồi.
Lâm Huyền vẫn ung dung thản nhiên duy trì nụ cười, sau đó đưa tay ra hiệu cho Lôi Hạo Long có rắm mau thả.
Lôi Hạo Long cười một tiếng, nói càng nhanh hơn, tiếp tục nói:
"Được, nếu như chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm này các ngươi cảm thấy là trùng hợp. Vậy chuyện 40 hồi sau của « Hồng Lâu Mộng » kia thì nói thế nào đây? Nhiều năm như vậy không ai tìm thấy, liền vừa vặn trùng hợp để Lâm Huyền tìm thấy như vậy sao?"
"Phía lãnh đạo của Cố Cung cũng không có tiến hành nói rõ về lai lịch, có lẽ là vì bảo vệ bí mật riêng tư của Lâm Huyền tiên sinh. Nhưng ta vẫn cảm thấy rất không thích hợp, thứ của 300 năm trước, nói tìm được liền có thể tìm được? Hơn nữa còn giữ gìn hoàn hảo như vậy?"
"Đồng thời, tổng giám đốc của tập đoàn Phục Hưng Trần Khánh cũng thế, nhiều năm như vậy tự cho là thanh cao chưa từng phục người, lại chỉ tất cung tất kính đối với một mình Lâm Huyền, nói là từ chỗ Lâm Huyền từng có được một số kiến nghị cực kỳ quan trọng về xe điện. Lâm Huyền chẳng qua là một sinh viên chưa tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, hắn có năng lực am hiểu bao nhiêu về xe điện chứ?"
Nói xong, Lôi Hạo Long tiếp tục giống như cười mà không phải cười nhìn chăm chằm vào đôi mắt của Lâm Huyền.
Đám người Vương Hạo không nghe nổi nữa.
Đây không phải là thọc xương vào trong trứng gà, khi không đi gây sự sao!
Tên giang tinh* này, chính là cương giang!
(*chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm)
Thế là lần lượt giải thích cho Lâm Huyền:
"Có một số việc chính là trùng hợp như vậy! Lôi Hạo Long, nếu ngươi nói như vậy, vậy tất cả những người thấy việc nghĩa hăng hái làm, giúp người làm niềm vui trong toàn quốc kia, đều thành âm mưu! Không phải ta nói ngươi, suy nghĩ này của ngươi thật sự là có vấn đề!"
"Đúng vậy. .. 40 hồi sau của « Hồng Lâu Mộng » đã thực sự tồn tại, vậy thì chắc chắn sẽ có người phát hiện. Lâm Huyền không phát hiện cũng sẽ có người khác phát hiện, cái này có cái gì kỳ quái chứ?"
"Người góp ý cho tập đoàn Phục Hưng nhiều như vậy, một công ty hàng nội địa kiêu ngạo như vậy, mọi người đều hi vọng nó càng làm càng tốt, nếu như Lâm Huyền có ý tưởng gì hay, đương nhiên có thể liên lạc cho tổng giám đốc Trần Khánh, việc này ngươi bắt bẻ cái gì! 2"
"Lôi Hạo Long. ... Ta cũng không biết nói ngươi thế nào. Đều là bạn học của mình, ngươi ganh ty cái gì. Hơn nữa, xí nghiệp của ngươi lớn như vậy, có nhiều tiền hơn Lâm Huyền, ngươi phải làm đến mức này sao. ... Haizz, ngươi nhỏ mọn thật huynh đệ, thật sự!"
Lâm Huyền thì vẫn không nhúc nhích, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lôi Hạo Long, đón nhận nụ cười của hắn.
Lôi Hạo Long không sợ người khác chỉ trích chút nào.
Giống như khi hắn còn trẻ, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt của người khác. Hăn lại lần nữa cầm chén rượu lên.
Uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cười càng quỷ dị hơn:
"Lâm Huyền tiên sinh, không biết ngươi bình thường có thích xem tiểu thuyết mạng hay không?"
Lâm Huyền không có chính diện trả lời hắn:
"Có việc gì cứ nói thẳng."
Lôi Hạo Long bị từ chối nhưng lại không thèm để ý chút nào, cảm xúc ngược lại càng kích động hơn!
"Được! Vậy thì ta nói thẳng! Ta cho rằng—"
"Lâm Huyền có thể chính là một người xuyên không!"
"Hoặc là nói, là thủ đoạn gì đó, có thể biết rõ chuyện xảy ra trong tương lai!" Mọi người trên bàn đều ngoác mồm kinh ngạc!
Cái này!
Cái này....
Lúc này nên bật cười sao?
Lôi Hạo Long tô đậm bầu không khí như vậy, chính là vì kể chuyện cười khiến mọi người vui vẻ?
Ách....
Thời điểm này, chắc chăn là nên cười to cổ động đúng chứ? Vương Hạo thử cười to.
Lại phát hiện, dưới bầu không khí như thế này bất luận như thế nào cũng cười không nổi.
Ánh mắt của Lôi Hạo Long khiến hắn cảm thấy. . .. Hình như không phải là đang kể chuyện cười. .. Mà là hắn kiên định cho rằng như vậy! Bành ¬¬ l
Cánh cửa của sảnh yến hội bị nhân viên phục vụ đẩy ra.
Một nhân viên phục vụ thân mặc đồng phục màu lam đậm, đi đến trước mặt Vương Hạo.
Khuôn mặt lộ ra nụ cười áy náy:
"Vương tiên sinh, có chuyện cần xác nhận với ngài một chút. . Bởi vì cái này rất đắt...
"Xin hỏi. .. Canh nhân sâm trùng thảo mỗi người một phần, ngài chắc chắn phải gọi 42 phần sao?"
Vương Hạo liền sững sờ.
Đối mặt với Lâm Huyên.
Phát hiện trong ánh mắt của đối phương tràn đầy oán trách!
Hắn vội vàng xua tay:
"Không phải! Tuyệt đối không phải là lỗi của ta! Lâm Huyền à, vừa rồi hai chúng ta đã cùng nhau đếm rồi, trong phòng này quả thật chỉ có 41 người thôi!"
Lâm Huyền cũng có chút cạn lời.
Quả thực.
Vừa rồi hắn nhiều lần xác nhận, trong phòng này chỉ có 41 bạn học.
Đếm nhiều lần cũng không sai.
Chẳng lẽ còn có thể ở dưới mí mắt của mọi người, bỗng dưng hiện ra một người sao? Nhưng Lôi Hạo Long lúc này nhất định vẫn "Cười mị mị" nhìn chằm chằm vào mình. Cho nên Lâm Huyền không lên tiếng.
Cũng không tỏ ra biểu cảm dư thừa.
Vương Hạo thấy Lâm Huyền không nói lời nào.
Tưởng rằng đang giận mình.
Thêm với đã uống không ít rượu, trực tiếp bằng một tiếng, vỗ bàn đứng lên:
"Ta cam đoan với ngươi! Trong phòng này tổng cộng chỉ có 41 người! Nếu như nó có thể bỗng dưng nhiều thêm một người, ta sẽ ăn hết cái bàn này ngay tại chỗ cho ngươi xeml"