Chương 180: Lôi Hạo Long đối đầu trực diện! Vạch trần Lâm Huyền tại chỗ!
Chương 180: Lôi Hạo Long đối đầu trực diện! Vạch trần Lâm Huyền tại chỗ!Chương 180: Lôi Hạo Long đối đầu trực diện! Vạch trần Lâm Huyền tại chỗ!
"Ông chủ Hồng Tinh Lake thân yêu."
"Chào ông."
"Ta là người yêu thích nhất— "
Lâm Huyền đột nhiên ngừng bút
Trực giác của hắn....
Cảm nhận được một trận nguy hiểm!
Ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên màn hình xe.
Thời gian vừa hay là 00: 42...
Một cỗ hàn ý xông lên đầu.
Hắn cảm nhận được một loại giác quan thứ sáu đến từ bên trái.
Dưới sự kinh hồn bạt vía. ...
Hắn chậm rãi quay đầu về phía bên trái...
Chỉ thấy một cái đầu cười híp mắt! Đang dán vào cửa kiếng xe! Nhìn vào bên trong! Lâm Huyền kìm nén xúc động!
Ngừng thở!
Hắn đã nhìn ra ——
Khuôn mặt nở nụ cười quỷ dị này.
Chính là Lôi Hạo Long!
Lâm Huyền giữ im lặng, không nhúc nhích.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lôi Hạo Long cách mặt kính thủy tỉnh... Chỉ thấy...
Lôi Hạo Long vẫn mỉm cười như cũ.
Hắn ta kề sát trán của mình vào kính xe, tì hẳn trán lên cửa, giống như là dán lên mặt thủy tinh.
Đôi mắt nhỏ như hạt đầy hiếu kỳ liên tục liếc ngang liếc dọc. Cũng không biết là hắn ta đang nhìn cái gì nữa.
Lâm Huyền vẫn không cử động.
Hắn tin tưởng vào chất lượng của kính cửa Rolls Royce.
Đây là mặt kính thủy tinh một chiều có kỹ thuật cao cấp nhất trên thế giới. Mặc dù bên trong xe nhìn ra bên ngoài rất rõ, nhưng nhìn từ bên ngoài vào trong thì chỉ là một mảng tối đen không chút ánh sáng. Đương nhiên, đây chỉ là trên lý thuyết.
Hiệu quả thực tế vẫn khá phụ thuộc vào ánh sáng.
Lâm Huyền chậm rãi xoay đầu đi, nhìn lại trong xe...
Đèn đọc trên đỉnh đầu sáng rực, bởi vì hắn muốn viết thư nên mới mở nó lên.
Trừ nguồn sáng duy nhất này ra thì chính là ánh sáng từ đồng hồ điện tử cảm biến màu xanh thủy tỉnh trên bảng điều khiển trung tâm.
Tần suất sáng từ đèn cảm biến khiến người ta dễ chịu nhanh chóng tăng sáng, sau đó từ từ tắt đi, tựa như hòa thành một với nhịp thở lúc này của Lâm Huyền.
Lôi Hạo Long chắc hẳn...
Không nhìn thấy được bên trong xe... đâu nhỉ?
Lâm Huyền bất vi sở động, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ nhanh chóng.
Xem như hắn ta có thể nhìn thấy bóng người bên dưới ánh sáng mạnh thì chắc là cũng không nhìn thấy rõ đâu.
Dù sao đây cũng là mặt kính thủy tỉnh của Rolls Royce kia mà! Hắn cúi đầu nhìn quyển bút ký trong †ay mình.
Bên trên mới viết được ba hàng chữ:
"Ông chủ Hồng Tinh Lake thân mến!"
"Xin chào."
“Ta là một fan yêu thích..."
Mặc dù những dòng này không hề có liên quan đến cơ mật quan trọng, nhưng để người ta nhìn thấy cũng khó tránh sẽ liên tưởng lung tung...
Hiệu quả cách âm của con xe Rolls Royce này quá mạnh, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt nha.
Nếu mà mình lái chiếc Ferrari thì trong buổi đêm yên tĩnh này, có người tiến đến, hắn nhất định có thể nghe thấy động tĩnh.
Phụt... phụt...
Đèn cảm biến vẫn đang chậm rãi chiếu sáng.
Cuối cùng, thời gian nhảy lên thành 00:43.
Lâm Huyền bỏ quyển bút ký vào lại trong ba lô, kéo khóa kéo lại, xách ba lô lên.
Hắn âm thầm năm lấy tay cầm mở cửa.
Sau đó, dồn lực đẩy thật mạnh! "AI" c ¬ ¬
Lôi Hạo Long ở ngoài cửa không né kịp, đầu bị va đập mạnh vào cửa!
Sau khi Lâm Huyền bước từ trên xe xuống, phát hiện ra Lôi Hạo Long đang khom người, tay che cái trán, hét to.
Lâm Huyền giả vờ kinh ngạc: "Lôi Hạo Long? Ngươi sao lại ở đây?"
Lôi Hạo Long che mắt, hít vào vài hơi lạnh, lúc này mới khó khăn đứng thẳng dậy: "Ngươi... ngươi mở cửa mạnh tay như thế làm gì chứ?"
Lâm Huyền mỉm cười.
Hắn mang ba lô lên một bên vai, tay vịn cửa, đẩy mở cửa xe: "Ngươi đứng gần xe ta như thế làm gì? Tìm ta có việc gì sao?"
Lôi Hạo Long không nói gì.
Hắn ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lại lần nữa nở nụ cười khiến người ta nổi da gà: "Ta xuống đây lấy gói thuốc, thấy ngươi cũng tới bãi đỗ xe bên này nên liền đến chào hỏi Lâm tiên sinh một tiếng."
Dứt lời, Lôi Hạo Long chỉ chỉ vào chiếc xe Ferrrari 488 bên cạnh, sau đó lắc lắc gói thuốc lá cầm trong tay.
Lâm Huyền gật đầu.
Hắn không quan tâm lời Lôi Hạo Long là thật hay giả.
Lôi Hạo Long không thể nghỉ ngờ chính là mục tiêu đáng nghi đầu tiên hiện giờ của hắn.
Có thể là "kẻ địch".
Có thể là "Thần" hoặc là một người nào đó trong số "42".
Cũng có thể chỉ đơn thuần là một kẻ nghen ghét hắn, muốn điều tra hắn, muốn làm rõ lai lịch của hắn. Nhưng bất kể là loại người nào thì đối với Lâm Huyền mà nói, nếu hắn ta gây uy hiếp đến sự an toàn của hăn và Liễu Y Y, vậy hắn nhất định phải loại trừ mối nguy hiểm này!
Nên...
Lời hắn ta nói là thật, hay giả, cũng không quan trọng.
Lôi Hạo Long xé mở vỏ bọc kín đầu gói thuốc.
Hắn ta mở nó ra, rút hai điếu thuốc đưa về phía Lâm Huyền. Lâm Huyền không động đậy, cũng không nhận lấy.
Lôi Hạo Long cười gượng.
Rồi lại đút một điếu trở về hộp thuốc, điếu còn lại đưa lên miệng, châm lửa: "Ha ha, Lâm tiên sinh, mọi người đều là bạn học với nhau, ngài không cần phải mang địch ý lớn như thế đâu." Lâm Huyền thật sự bị câu nói này làm bật cười: "Lôi Hạo Long, buổi họp lớp vừa nãy tất cả mọi người đều có mặt, ta cũng không ngại nói ngươi cái gì cả."
"Ta và ngươi chưa từng một ngày làm bạn học, ngươi không cần phải tự mình đa tình. Đối với ta mà nói, ngươi chính là một người xa lạ."
Lôi Hạo Long nghe xong chỉ cười không đáp.
Hắn ta rít xong hai hơi thuốc, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Lâm Huyền: "Lâm tiên sinh, có hứng thú tiếp tục tâm sự... về chủ đề trên bàn tiệc không?"
"Không có hứng thú."
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy... Chuyện ta nói rất thú vị sao? Nếu như biết được kịch bản trong tương lai, nhất định có thể làm được rất nhiều chuyện nhỉ? Mua xổ số? Cứu người? Đầu tư trước thời hạn? Xào kỳ hạn giao hàng #875? Anh hùng cứu mỹ nhân... Gì gì đó. Không thì..."
"Lôi Hạo Long." Lâm Huyền ngắt lời hắn ta, không để hắn ta mở miệng nói tiếp.
Hắn nhìn thẳng vào Lôi Hạo Long, ánh mắt cười như không cười, chậm rãi nói: "Lôi Hạo Long, ta cho ngươi cơ hội nói một câu cuối cùng, nói rõ mục đích của ngươi."
"Hôm nay các bạn học đều có mặt, ta đã chừa mặt mũi cho ngươi lắm rồi, hy vọng ngươi hãy tự hiểu lấy chính mình."