Chương 188: Để phòng ngừa chuyện động phòng không thành công, chúng ta chuẩn bị trước một chút đi?
Chương 188: Để phòng ngừa chuyện động phòng không thành công, chúng ta chuẩn bị trước một chút đi?Chương 188: Để phòng ngừa chuyện động phòng không thành công, chúng ta chuẩn bị trước một chút đi?
Lâm Huyền cười cười không đáp. Nào chỉ là trong thôn?
Xem như có phóng mắt toàn Hàng Châu này cũng không tìm ra được mấy người đẹp hơn Liễu Y Y.
Dù có đi nữa, người kia cũng không có khí chất như Liêu Y Y.
Dù sao, một thứ dựa vào di truyên thế này, khí chất là do quá trình trưởng thành hun đúc mà có.
Nhà giàu nhất Hàng Châu chỉ có một, loại khí chất cao quý điển nhã như Liễu Y Y hoàn toàn là do quá trình mưa dầm thấm đất từ nhỏ đến lớn hun đúc mà thành. Đây là một thứ thuộc về bẩm sinh, không cách nào bắt chước được.
Lâm Huyền đi lại phía sau xe, đưa chân quẹt ngang, mở cốp cảm ứng phía sau ra.
"Cha, có mang theo ít đồ về cho hai người này, sang đây đi."
Cha Lâm nhìn về phía sau xe, mắt trừng to: "Được được! Đây là Mao Đài à! Ngươi lấy từ đâu ra vậy? Cái này một chai đã hơn mấy nghìn rồi nhỉ?"
Lâm Huyền cười cười, lập tức đưa một thùng cho cha, sau đó hắn lại khiêng thêm một thùng giục ông vào nhà: "Đi thôi. Con của ngươi có tiền đồ, sau này ngươi cũng được uống thêm chút rượu ngon. Đừng cứ uống mấy loại rượu Thiệu Hưng mất vệ sinh kia miết nữa, trong đó toàn là vi khuẩn cả."
"Ha ha, tiểu tử này. Ngươi mang về cho ta rượu ngon như thế, vậy ta làm sao có thể bỏ không không uống chứ!"
Cha Lâm vui vẻ cười.
"Rượu này vẫn nên giữ lại tới lúc ngươi cưới vợ rồi dùng vậy!"
Sau khi chuyển rượu Mao Đài xong, Lâm Huyền lại cùng cha đi chuyển hai thùng Lư Châu Lão Diếu Tử Sa Hồ sau cốp xe ra.
Rượu Lư Châu Lão Diếu Tử Sa Hồ cũng chính là loại hơn hai trăm tệ một chai. Đây là thứ Lâm Huyền hay mua.
Bởi vì Lâm Huyền biết rõ, cha mẹ cả đời nghèo khổ, mang về cho họ rượu quá tốt, bọn họ nhất định không nỡ uống.
Tuyệt đối sẽ cứ tiếc rẻ, tiếc rẻ, không biết để đó tới tận lúc nào. Nên hắn thường mua cho cha hai thùng Lư Châu Lão Diếu Tử Sa Hồ.
Đây là loại ông hay uống.
Mặc dù không đắt, một bình hơn hai trăm, nhưng ít ra cũng ít hại hơn rượu Thiệu Hưng một cân mấy đồng đựng bằng túi nhựa ông mua. "Ấy! Rượu này được đấy! Năm ngoái chị ba nhà ông cả ngươi kết hôn, rượu mừng dùng loại này đấy, ôi uống ngon! Ngon lắm!"
Cha Lâm nhìn hai thùng rượu Lư Châu Lão Diếu cười vui vẻ! Chỉ có con trai hiểu ông.
Biết ông đã quen nghèo khổ, không có phúc phần uống Mao Đài, vậy uống chút rượu này là thỏa mãn rồi!
Sau khi chuyển thùng rượu xong thì đến mấy thứ như sản phẩm chăm sóc sức khỏe, lá trà, a giao mà Liễu Y Y chọn cho cha mẹ.
Cả một cốp xe chất đầy đồ được hai người dọn đi trống dần. Lâm Huyền dùng chân quẹt dưới đuôi xe, cốp xe chạy bằng cảm ứng điện tự động đóng lại.
Cha Lâm nhìn thấy cảnh tượng "công nghệ cao' thế này thì trợn tròn mắt.
"Xe ngươi là xe gì vậy? Là lạ ấy. Đầu xe dài như thế... Chỉ hai chỗ ngồi, cốp sau cũng không rộng mấy..."
"Rolls Royce."
Lâm Huyền trả lời chỉ tiết: "Cha, ngươi từng nghe nói đến hiệu xe này chưa?"
Cha Lâm thật thà lắc đầu: "Xe này chắc là không phải xe chính hiệu đâu nhỉ, trông thì đẹp mà không dùng được. Ngươi xem cái chỗ ngồi này chẳng được bao nhiêu, chở hàng cũng không chở được, mua xe này làm gì chứ."
Lâm Huyền chỉ cười, không phản bác.
"Vậy ngươi nói, xe nào mới tốt?"
Nhắc đến xe, trong mắt cha Lâm hiện lên tia sáng.
"Ta cảm thấy vẫn là chiếc Haval H6 mà cậu hai ngươi lái tốt hơn! Không gian xe vừa lớn vừa có khí thế! Hoặc là chiếc việt dã ấy! Trông mạnh hơn chiếc xe này của ngươi nhiều."
"Đáng tiếc, cậu hai ngươi hôm nay đã lái chiếc Haval H6 đi đường dài mất rồi! Nếu không ngươi có thể xem thử chiếc xe kia."
Lâm Huyền chỉ cười không nói, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, bên trên có dùng giấy ghi chú viết mật khẩu.
Hắn nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay cha mình: "Cha, ngươi và mẹ mấy năm nay đã vất vả nhiều rồi, cũng đến lúc con trai hiếu kính hai người. Tiệm cơm này chỉ tùy tiện bán chút đỉnh thôi, đừng áp lực lớn quá, làm cho có việc làm thôi là được rồi."
"Trong chiếc thẻ ngân hàng này có không tí tiền, là ta kiếm được. Cấp trên trong công ty rất xem trọng ta, thăng ta lên tổ trưởng, cho ta đãi ngộ của Phó tổng, lương một năm lên tới hàng triệu, số tiền này ngươi và mẹ dùng để cải thiện cuộc sống đi." Lương một năm hơn triệu? Cha Lâm nghe mà sửng sốt.
Nhưng thấy chiếc xe giá cả không rẻ đang chạy chắc hản Lâm Huyền không nói dối.
"Được lắm tiểu tử, có bản lĩnh rồi! Trong thẻ này có bao nhiều tiền vậy? Tốt hơn nên để dành đó cưới vợ cho mình đi! Nàng dâu xinh đẹp như thế, sính lễ kiểu gì cũng phải trăm mấy chục nghìn tệ!"
"Đến lúc đó, chờ bọn ta có hài tử rồi còn phải làm phiền ngươi trông nom cho nữa. Nên nhân lúc mấy năm này rảnh rỗi, ra ngoài du lịch, đi chơi, muốn mua gì thì mua cái đó. Ví dụ như chiếc Haval H6 kia, ngày mai ngươi đi mua một chiếc đi."
Cha Lâm tròn cả mắt, chỉ vào thẻ ngân hàng: "Cái thẻ này! Cái thẻ này... Tiền trong thẻ đủ mua cả chiếc Haval H6 sao?" Ông không nghĩ đứa con trai này có thể thẳng tay đưa ông mười mấy vạn! Lâm Huyền không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Nói nhảm.
Bên trong nào chỉ có hơn hai triệu.
Đủ cho ngươi mua mười chiếc Haval H6 luôn.
Cha mẹ Lâm Huyền vẫn còn tư tưởng của một người làm nông, tâm mắt hẹp, cũng chưa từng nhìn thấy chuyện đời.
Nếu hắn đưa liên cho bọn họ quá nhiều tiền.
Có lẽ tối đến hai người họ sẽ lo đến mức ngủ không yên giấc.
Nên sau khi đã cân nhắc kỹ càng xong, Lâm Huyền đưa cho bọn họ hai triệu trước.
Có số tiền này rồi, gánh nặng trong lòng cha mẹ sẽ vơi đi rất nhiều, chí ít cảm thấy hắn có tiền cưới vợ, việc mở tiệm bán cơm ngày thường cũng không cần đi sớm về tối quá mệt nữa.
Lúc này, trong đầu cha Lâm nhớ đến chiếc Haval H6 mà mình tha thiết ước mơ, trong mắt bùng lên ngọn lửa, như được sinh lại lần nữa!
Vừa mới nghĩ đến chuyện mình sẽ lái H6, dáng vẻ ngầu đét, tay cầm vô lăng, miệng ngậm thuốc lá, trong nháy mắt như thấy bản thân trẻ ra mấy chục tuổi!
Cha Lâm vẻ mặt vui sướng, võ võ lên trần xe Rolls Royce Sweptail.
Bốp! Bốp! Bốp!
Đập vang thành tiếng.
"Thật ra ấy... Ngươi mua chiếc xe này cũng không phải không có ưu điểm." "Nói nghe thử xem nào."