Chương 203: Trả ơn cho quốc gia
Chương 203: Trả ơn cho quốc giaChương 203: Trả ơn cho quốc gia
Nhắc đến việc này, Lư Cường Đông cảm động đến mức đổ mồ hôi: "Lâm tiên sinh, có lẽ ngươi có điều không biết. Từ nhỏ ta ăn cơm trăm nhà mà lớn, cầm số tiền 800 tệ mà cả thôn gom góp lại để đi học đại học. Nếu không phải nhờ có chế độ học bổng của trường học thì có lẽ ta đã không tiếp tục duy trì nổi việc học!"
Sau khi Lâm Huyền nghe xong, chỉ cười không nói.
Hắn và Liễu Y Y không phải cũng như thế sao?
Nếu không tại sao hăn lại bằng lòng góp công xây dựng nước nhà, làm một anh hùng vô danh, để ding Dong phát triển ngành chip, để tập đoàn Fosun phát triển ngành xe ô tô điện?
"Trả ơn cho quốc gia."
"Đúng, chính là như thết"
Lư Cường Đông nắm chặt nắm tay, trong mắt bùng lên ngọc lửa: "Cảm tạ quốc gial"
"Vì vậy mới nói, ta tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của quốc gia, càng không thể phụ tầm nhìn xa rộng mà Lâm tiên sinh đã chỉ điểm cho ta. Lâm tiên sinh, ngươi sang phía bên này..."
Nói xong, Lư Cường Đông dẫn Lâm Huyền vào một căn phòng nghiên cứu bí mật, giới thiệu cho Lâm Huyền biết tiến triển nghiên cứu chip mới nhất: "Lâm tiên sinh, dưới sự cố gắng không ngừng của chúng ta, cùng với sự ủng hộ hết lòng từ nhà nước, hiện tại cuối cùng đã có thể nghiên cứu ra chip nội địa đạt đến 95% chất lượng so với chip nước ngoài!"
Sau khi Lâm Huyền nghe xong, trong chốc lát không thể tin nổi.
"95%? Đó chẳng phải là đã sắp sánh ngang với chip nước ngoài rồi hay sao?"
"Các ngươi đã rất cố gắng rồi. Thời gian ba năm, vậy mà có thể đuổi kịp tính năng đến 95%. Như thế xem như là kỳ tích trong ngành chip nội địa rồi!"
Nghe Lâm Huyền tán thưởng mình, trong lòng Lư Cường Đông vui mừng một hồi!
Dù sao năm xưa nếu không có Lâm Huyền viết thư cho, để hắn sớm ngày khai cuộc ngành chip, sao có thể có được thành tựu hiện giờ?
"Đây đều do có Lâm tiên sinh chỉ điểm vào năm ấy! Ngươi yên tâm, hiện tại viện nghiên cứu trên cả nước đều ủng hộ .Jing Dong, chỉ cần cho chúng ta thêm một hai năm nữa, chúng ta tuyệt đối có thể đuổi ngang trình độ hàng đầu trên thế giới!
Lâm Huyền vui mừng gật đầu.
Vừa nghĩ đến việc Trung Quốc cuối cùng không cần phải cúi đầu, cầu cạnh nước ngoài bán chip cho mình, chèn ép mình, trong lòng hắn rất vui sướng. Tiếp đến, Lư Cường Đồng tiếp tục nói: "Lâm tiên sinh, kế hoạch của ta là thế này. Tại buổi công bố chip mới nhất, chúng ta định sẽ công bố vào tuần sau. Đến lúc đó... Có thể phiền ngươi đến góp mặt được không?"
Lâm Huyền gãi đầu: "Ta đến làm gì?"
Ánh mắt Lư Cường Đông trở nên đanh lại: "Lâm tiên sinh, mấy năm vừa qua, ta đã nhận lấy quá nhiều mỹ danh mà bản thân không nên nhận lấy. Ví dụ như ngành chip này, bọn họ gọi ta là cha đẻ của ngành chip nội địa!"
"Nhưng trong lòng hai người chúng ta đều biết rõ, năm xưa ta vốn không hề xem trọng ngành chip này, là nhờ có ngươi viết thư cho ta, để ta dừng cương trước bờ vực, lạc đường biết quay đầu! Vì vậy, cái danh đẹp đẽ cha đẻ của ngành chip nội địa, ta định sẽ trao lại cho ngài trong buổi công bố!"
Sau khi nghe xong Lâm Huyền chỉ cười. Sự tình hóa ra là như thế.
Đúng là buồn cười, vợ còn chưa kịp cưới, con cũng chưa kịp sinh, mà bây giờ đã là đủ loại cha XX, cha nuôi XX rồi.
Nhưng đứng trước lời đề nghị này, Lâm Huyền lắc đầu: "Không được." "Tại sao chứ?"
Lư Cường Đông rất khó hiểu.
Ánh mắt Lâm Huyên lại lần nữa trở nên nghiêm túc, lắc đầu: "Chí ít, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp, chờ đến khi có cơ hội thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết. '
Hôm họp lớp, Lôi Hạo Long đã khiến Lâm Huyền ý thức được rằng hắn đã có hơi quá kiêu căng.
Trước khi xác nhận được mục đích thật sự của Lôi Hạo Long. Lâm Huyền định tạm thời ở lại sau màn, khiêm tốn hơn chút.
Hư danh cha đẻ XX này tạm thời không cần cũng được, dù sao đều chỉ vì nước vì dân phục vụ mà htooi.
Ban đầu, trên chiếc xe buýt 42, hắn của tương lai đã nói: "Bởi vì... Khi ngươi cứu sống Liễu Y Y... Ngươi cũng đã thức tỉnh một con quỷ... một, một con quỷ vốn dĩ nên chết đi ở nhà hát Chicago..."
Lâm Huyền cũng không chắc con quỷ mà hắn ở tương lai nhắc đến rốt cuộc có phải Lôi Hạo Long hay không.
Hắn chỉ suy đoán một cách vô trách nhiệm, có thể đó là Lôi Hạo Long. Nhưng cũng có khả năng là không phải.
Bởi vì những lời mà Lôi Hạo Long nói ra, bất kể một người nào thường hay ghen tị tham vọng đều sẽ thấy hoài nghi.
"Tại sao Lâm Huyền lại may mắn như thế? Nhất định hắn có siêu năng lực!"
"Hắn là người xuyên không! Nên có thể biết trước!" "Điện thoại di động của hắn bị biến dị, có thể xem tin tức ở tương lai..."
Cái kiểu luận điệu nồng nặc mùi axit xitric thế này, bây giờ đang rất phổ biến trên Internet.
Dù sao hắn cũng đã nổi tiếng khắp cả nước quá nhanh... Người nổi tiếng nhiều thị phil
Người đỏ mắt, người ghen ghét cũng nhiều.
Nên vào buổi "Đại hội biểu dương thành phố Đông Hải" được tổ chức vào ngày mốt, rốt cuộc Lôi Hạo Long có phải là "ác quỷ" hay không, sẽ có thể công bố triệt để.
Nếu như Lôi Hạo Long thật sự là "ác quỷ" kia.
Vậy hắn không cần phải cân nhắc nữa.
Giết ngay không luận tội!
Sau khi tham quan nhà máy sản xuất chip xong, Lư Cường Đông lại dẫn Lâm Huyền đến Tổng bộ thăm thú.
Lúc trực tuyến, hắn hô hào tất cả quản lý cấp cao đến ăn cơm cùng Lâm Huyền. Nhưng cuối cùng lại đẩy Lâm Huyền lên vị trí chủ vị, nâng lên tận trời!
"Lư tiên sinh, uống rượu ít thôi, say rượu hỏng việc."
Lâm Huyền pha trò, khiến Lư Cường Đông bật cười ha ha: "Ít rượu mới hay! Ít rượu mới hay!"
Đêm đó, Lư Cường Đông sắp xếp chỗ dừng chân.
Ngày hôm sau, Lâm Huyền sửa soạn xong xuôi, an vị trên máy bay quay trở về thành phố Đông Hải.
Mục đích chủ yếu của chuyến đi này chính là xem tiến độ nghiên cứu của Lưu Lộ.
Mặc dù "đột phá mới" được đưa ra đối với Lâm Huyền mà nói chỉ là "Luận điệu cũ rích", nhưng điều đó chí ít đã chứng minh hướng nghiên cứu của Lưu Lộ vẫn rất đáng tin cậy.
Về nhà ở tại thành phố Đông Hải.
Lâm Huyền bắt đầu viết bản thảo viết tay bài phát biểu cho tối ngày mai.
Dựa theo chương trình hội nghị của "Đại hội biểu dương thành phố Đồng Hải", mỗi người được nhận phần thưởng "thanh niên ưu tú" đều phải phát biểu.
Đây chính là buổi đại hội quy mô lớn gần chục nghìn người có mặt, ti vi, internet trên toàn thành phố phát sóng trực tiếp đồng bội!
Không thể để mất mặt được...
Viết viết sửa sửa một hồi, rồi lại luyện đọc diễn cảm thử mấy lần nữa, trời cũng sắp tối muộn.
Để ngày mai có tinh thần phấn chấn. Lâm Huyền rửa mặt đi ngủ sớm... Lại thêm một đêm ngủ ngon mơ đẹp.