Chương 205: Chờ khi ta chết rồi, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi
Chương 205: Chờ khi ta chết rồi, ngươi tự nhiên sẽ biết thôiChương 205: Chờ khi ta chết rồi, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi
"Y Y học tỷ, không quên mang cái gì đấy chứ?"
Liễu Y Y gật đầu, mỉm cười nói: "Cuối cùng cũng sắp lên sàn diễn nữa rồi! Chúng ta vất vả khổ luyện tiết mục biểu diễn cả nửa tháng trời, cuối cùng cũng sắp được lên sân khấu biểu diễn rồi!"
Hai người lòng tràn đầy tự tinI
Hai người họ tay nắm tay, túi đeo trên lưng, ngồi lên chiếc xe thương vụ Alpha đã đậu sẵn ở cửa phòng luyện đàn...
Cửa tự động xe thương vụ đóng lại, ngăn cách tất cả tạp âm ở bên ngoài. Động cơ khởi động.
Sau khi quay đầu xe, chiếc xe thương vụ ALpha chậm rãi tiến về phía trước, lái ra khỏi cổng trường.
Sau đó rẽ vào quốc lộ, chợt lướt qua chiếc xe buýt số 42, hướng về phía hội đường nhân dân ở trung tâm thành phố Đông Hải...
Buổi chiều, 06:30.
Lâm Huyền đã mặc âu phục, thắt cà vạt, ra ngoài cửa, đi thang máy xuống lầu.
Tít tít
Chiếc Rolls Royce Sweptail đậu trong hầm đỗ xe phát ra âm thanh trong trẻo.
Lâm Huyền mở cửa xe ra, đeo dây an toàn.
Oong.
Tiếng động cơ V12 dung tích 6. 7L tăng áp kép trâm thấp, gào thét... xe lăn bánh.
Đèn sau với ánh đỏ tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong hầm đỗ xe... Chiếc xe được lái ra hỏi hầm đỗ xe, lên trên mặt đất.
Sau đó rễ vào đường cao tốc, hòa vào dòng xe cộ, chậm rãi tiến về hướng hội trường nhân dân của thành phố Đông Hải...
Khu dân cư xa hoa thành phố Đông Hải, buổi chiều, 06:30.
Ánh mặt trời khi hoàng hôn xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất to rộng, khiến căn phòng tiếp khách rộng 200 m2 bị nhuốm màu đỏ hồng.
"Hạo Long! Ngươi không thể bỏ chúng ta ở lại được! Rốt cuộc là ngươi muốn đi làm gì thế!"
Lý Tĩnh khóc lóc thảm thiết.
Nàng ngồi dưới đất, ôm lấy chân của Lôi Hạo Long, không cho hắn ra ngoài.
Lôi Hạo Long chỉnh lại âu phục ở người dưới, siết chặt cà vạt, mặt lộ vẻ tươi cười: "Ta đến tham dự buổi đại hội biểu dương thôi mà." Lý Tĩnh điên cưồng lắc đầu!
Mấy ngày vừa qua, nàng vẫn luôn truy hỏi Lôi Hạo Long tại sao lại viết di thư! Hơn nữa còn giấu di thư ở nơi nào rồi!
Nhưng Lôi Hạo Long chỉ luôn mỉm cười, chưa từng trả lời câu hỏi.
Hắn ta chỉ từ tốn nói rằng: "Chờ khi ta chết rồi, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi."
Trong lòng Lý Tĩnh sắp đóng thành băng cả rồi!
Hai người sắp kết hôn với nhau rồi, mấy tháng nữa đứa bé cũng sẽ được sinh ra, một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn như thế, tại sao lại viết di thư kia chứ!
Nên hôm nay, nàng khư khư ôm chặt lấy Lôi Hạo Long, không để hắn rời đi
"Lôi Hạo Long! Trong bụng ta còn mang thai con của ngươi, ngươi đừng có làm bậy! Sống cho tốt không được hay sao?"
Lôi Hạo Long ý thức được nếu như hôm nay không cho Lý Tĩnh một câu trả lời thỏa đáng, 80% là nàng sẽ không để bản thân rời đi.
Thế là, hắn ta ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn Lý Tĩnh, nói dối: "Yên tâm đi, làm sao có thể bỏ lại ngươi và đứa bé được? Ngươi xem ngươi đi kìa, khóc cái gì mà khóc, ta đi nhận thưởng kia mà! Đâu phải đi chịu chết."
Nghe thấy Lôi Hạo Long nói như thế, nỗi lòng lo lắng của Lý Tĩnh cuối cùng cũng dịu đi: "Vậy... Vậy mấy ngày trước ngươi viết di thư làm gì! Làm ta sợ muốn chết."
Lôi Hạo Long xoa đầu Lý Tĩnh, dùng ngón tay trỏ lau đi nước mắt của nàng: "Không phải vì ta muốn dự phòng vạn nhất hay sao, rồi mua bảo hiểm nhân thân, bảo hiểm tai nạn cũng giống như thế. Ta chỉ sợ lỡ như ta qua đời bất ngờ, sẽ có cái lợi để lại cho ngươi và con trẻ!"
Lý Tĩnh nghe vậy, cảm thấy cũng có lý...
Rất nhiều người giàu có đều mua cho mình bảo hiểm tai nạn nhân thân với giá trên trời, còn để lại di thư phân chia di sản từ sớm, cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc này nàng mới buông chân Lôi Hạo Long ra, chu miệng: "Lôi Hạo Long, đến tối ngươi phải còn sống mà quay về đấy nhé!"
Sau khi nghe xong thì Lôi Hạo Long cười ha ha, sửa sang lại ống quần của mình, nhanh chân tiến về phía cửa.
"Yên tâm đi, nếu như ta không chết, đến tối ta sẽ mang theo giấy chứng nhận và tiền thưởng trở về."
Lôi Hạo Long mở cửa phòng, khi sắp ra đến bên ngoài cửa.
Lý Tĩnh vội vàng đứng bật dậy, nhìn theo Lôi Hạo Long vừa bước được hai bước: "Vậy! Vậy... Nếu đến tối ngươi lại chết thì sao?" Thân người Lôi Hạo. Long chợt khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra bộ mặt cười càng trở nên hưng phấn: "Ha ha ha, nếu như ta chết thì..."
"Vậy càng chứng minh rõ... Ta đã đúng!"
Râm!
Cánh cửa chống trộm dày nặng đóng lại.
Khiến hai người họ... hoàn toàn bị ngăn cách...
07:00 tối.
Hội trường nhân dân thành phố Đông Hải, tâng hầm một. Máy biến áp yếu điện trong phòng kêu ù ù ù ù ùù ùù...
Vô số hạt nhỏ lượng tử nhỏ bé màu xanh lam xuất hiện giữa không trung! Khiến toàn bộ căn phòng có trang bị máy điều chỉnh áp suất được chiếu rọi thành một mảng biển xanh.
Hạt lượng tử nhỏ bé càng ngày càng nhiều! Càng ngày càng tụ về!
Hạt ở trạng thái nhìn thấy và không thể nhìn thấy liên tục chồng lên nhau! Cuối cùng!
Trạng thái lượng tử ổn định.
Một cô gái với dáng vẻ quyến rũ, yêu kiều đột nhiên xuất hiện! Ánh sáng màu xanh lam tan đi...
Trong toàn bộ căn phòng biến áp lại lần nữa khôi phục trở về tình trạng mờ mờ ảo ảo.
Ánh sáng duy nhất chính là ánh sáng màu xanh lam phát ra từ màn hình đồng hồ trên cổ tay nàng.
Cùng với...
Chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út tay trái phản xạ màu xanh lam nhàn nhạt...
"Phù..." Nàng thở ra một hơi dài.
Giơ cổ tay trái lên, nhìn vào mặt đồng hồ đeo tay.
Tít tít.
Đồng hồ phát ra âm thanh, con số bên trên màn hình bắt đầu thay đổi.
"Cái gì vậy... Chỉ có bao nhiêu đó thời gian thôi sao?"
"Haizzz..."
Nàng dùng tay vuốt tóc về sau, hổ khẩu trên bàn tay cố định lại mái tóc, dùng dây chun trên cổ tay buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa cá tính.
"Phải mau lẹ mới được... Mình còn có... Rất nhiều việc phải làm nữa!"