Chương 209: Đới Sở Thiền: ta yêu ngươi, chớp mắt đã vạn năm!!
Chương 209: Đới Sở Thiền: ta yêu ngươi, chớp mắt đã vạn năm!!Chương 209: Đới Sở Thiền: ta yêu ngươi, chớp mắt đã vạn năm!!
Nhìn thấy điệu nhảy tươi đẹp của Đới Sở Thiền trên sân khấu, Lâm Huyền sững sờ trong giây lát.
Không có gì ngạc nhiên khi đó là một bất ngờ ...
Phiên dịch, phiên dịch, cái gọi là bất ngờ là thứ gì! ! Lâm Huyền thật không ngờ rằng!
Hóa ra đây là điều bất ngờ mà Liễu Y Y nói ra! Lâm Huyền ngay lập tức đã hiểu tất cả mọi thứ.
Chả trách Liễu Y Y thường xuyên tập luyện trong phòng piano ... Tất cả điều này, có lẽ là chủ ý của Đới Sở Thiền.
Đây là cách nàng muốn bày tỏ lòng biết ơn với mình, vì vậy nàng mới khắc khổ tập luyện như vậy, chỉ muốn có thể múa tốt điệu múa này...
Lâm Huyền nhìn tư thế múa bay nhảy đó, tấm khăn trắng bay phấp phới đó.
Thoáng nhớ đến hội trường chìm ngập tiếng la ó của hàng vạn người Mỹ đó, Đới Sở Thiền đã từng không ngại khó khăn vượt qua nửa vòng trái đất
Chỉ để tự hào giương cao lá cờ đỏ của Trung Quốc vào thời khắc không có ai cổ vũ cho mình!
"Lâm—Huyền—! Cố—lên—!! Và tất cả những thứ này..."
Chỉ là vì, nàng lo lắng không có người cổ vũ cho Lâm Huyền, nàng sợ Lâm Huyền bị ức hiếp!
Mặc dù Lâm Huyền đã trở thành một anh hùng vĩ đại, người đã âm thầm bảo vệ tổ quốc, trợ giúp tổ quốc phục hưng!
Nhưng trong mắt Đới Sở Thiền.
Hắn mãi là một cậu bé yếu ớt, thiếu thốn tình thương... Nàng nguyện dành trọn tình yêu của mình cho hắn!
Kéo hắn ra khỏi những tiếng la óI
Dùng hồng kỳ xây lên một bức tường bao quanh!
Dùng tình yêu của mình, để sưởi ấm trái tim hắn!
Tỉnh tỉnh toong toong- tỉnh toong tỉnh - toong - tỉnh toong - tỉnh tỉnh toong - “Đám cưới trong mơ" đã đi đến hồi kết...
Giai điệu đẹp đếẽ trở nên chậm rãi và nhẹ nhàng...
Dường như báo hiệu hôn lễ này, được định sẵn chỉ có thể trở thành sự thật trong một giấc mơ, sau đó dần dần tan biến khi tỉnh dậy ...
Tất cả khán giả tại hiện trường, đều xúc động trước màn trình diễn cảm động này.
Nước mắt họ trào ra. Họ vô cùng xúc động.
Họ cảm nhận được cô thiếu nữ như con thiêu thân lao vào lửa, cảm nhận được sự vì yêu mà sinh của tân nương trong giấc mơ đó!
là tình yêu.
Tất cả những điều này... là sẵn sàng hi sinh tính mạng để yêu mà không cần đáp lại Tỉnh toong- Tinh-toong-tinh toong-toong-
Giai điệu của piano đã trở nên cực kỳ chậm rãi.
Một nốt nhạc nữa đánh xuống, sẽ kết thúc màn trình diễn hoành tráng lộng lẫy này. Đới Sở Thiền đã bắt đầu xoay tròn duyên dáng trên sân khấu...
Sau khi xoay 7 vòng, nàng sẽ quay mặt thẳng về phía trước, làm động tác cuối cùng cúi chào hạ màn...
Trong khi quay, Đới Sở Thiền rất nhanh đã tìm thấy vị trí của Lâm Huyền trong số hàng vạn khán giả.
Ngoài cùng bên phải trước mặt, hàng thứ sáu, ghế thứ bảy bên phải.
Mỗi lần quay được một vòng, ánh mắt của nàng lại liếc qua chỗ đó một lần... Tình yêu bị kìm nén trong một thời gian dài, trong thời khắc này sẽ bùng phát ra, và... cũng phải được trút bỏ sạch sẽ...
Nhìn người ngày đêm thương nhớ.
Đôi mắt của Đới Sở Thiền có chút rơm rớm, vòng xoay hất đi giọt nước mắt, trong không trung dệt thành những sợi pha lê long lanh...
Nàng nghĩ về giấc mơ hạnh phúc nhưng lại tan vỡ...
Tại lối vào quán bar, Lâm Huyền học trưởng đã chống lại đối phương cầm con dao chém tới, giải cứu mình khỏi bọn côn đồ ...
Khi tỉnh dậy trong khách sạn, Lâm Huyền học trưởng vội vàng nói cho ta biết, máu là từ vết thương trên cánh tay của hắn ...
Trong hành lang của Trung tâm triển lãm văn hóa, ta và Lâm Huyền học trưởng đứng quanh bức tranh sơn dầu "Anh - Xtanh tinh nghịch" tâm sự câu chuyện của vĩ nhân. .
Trong bãi đậu xe dưới ánh mặt trời thiêu đốt, một nhóm trẻ nói rằng ta và Lâm Huyền học trưởng rất xứng là một cặp tình nhân...
Trong phòng triển lãm của Cung thiếu nhi, đó là buổi hẹn hò đầu tiên giữa hai người, Lâm Huyền học trưởng đã lăng nghe mình kể về sự thăng trầm của "Lê Hoa Bản'.
Giữa tiếng la ó tại hội trường lớn ở nước Mỹ, ta đã mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, tự hào giương cao lá cờ đỏ của Trung Quốc! Một người chống lại một quốc gia! Cổ vũ cho chàng trai mình thầm yêu!
Trong phòng y tế tạm thời của khách sạn, chủ nhiệm Lý Vân đã nói đùa rằng nàng là bạn gái nhỏ của Lâm Huyền học trưởng, Lâm Huyền chỉ mỉm cười, không phủ nhận điều đó ...
Đêm đó nằm một mình ở nơi tha hương xứ người, Đới Sở Thiền nhớ lại từng chỉ tiết hẹn hò và cười đùa với Lâm Huyền, cả đêm đó đã không ngủ.
Tỉnh tỉnh - - - toong -
Âm thanh cuối cùng của "Đám cưới trong mơ" sắp đánh xuống...
Đới Sở Thiền cũng quay đến vòng cuối cùng, nàng phải quay người về phía trước ở âm tiết cuối cùng, đối mặt với chiếc ghế của nhân vật lớn ở giữa hàng đầu tiên, cúi đầu cảm ơn.
Nàng phải hướng mặt thẳng về phía trước ...
Đây là nghi thức được viết trong sách giáo khoa.
Đây là điều mà Liễu Y Y học tỷ đã dặn dò nhiều lần ...
Đây là chỉ tiết cơ bản mà bất kỳ vũ công nào cũng phải rõ... nàng cần phải...
Cần phải...
Phải hướng mặt thẳng về phía trước... toong-
Khi Liễu Y Y đánh nhẹ ngón tay, nốt cuối cùng của "Đám cưới trong mơ” vang lên...
Nàng thở dài, lắc đầu...
Đới Sở Thiền trước mặt, giống như một con thiên nga kiêu hãnh xinh đẹp, mặt đang hướng về góc ngoài cùng bên phải của khán phòng...
Cúi đầu cảm ơn
Dưới tất cả những quy tắc và ràng buộc.
Đới Sở Thiền cuối cùng đã chọn làm theo trái tim mình! Nàng nhìn về phía góc ngoài cùng bên phải của khán phòng, hàng ghế thứ sáu, ghế thứ bảy bên phải... ở đó.
Ngồi ở đó là người đàn ông nàng yêu nhất trong đời, cũng là người mà nàng không có được.
Nàng giữ nguyên tư thế cúi chào hạ màn, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lâm Huyền đang ngồi ở đó.
Trong mắt dịu dàng như nước, trong nụ cười hoa tulip nở."Ta yêu ngươi."
Chớp mắt đã vạn năm... /.