Chương 218: Cuối cùng Lâm Huyền cũng được “ăn thịt"!
Chương 218: Cuối cùng Lâm Huyền cũng được “ăn thịt"!Chương 218: Cuối cùng Lâm Huyền cũng được “ăn thịt"!
"Phải làm sao bây giờ?"
Lâm Huyền cũng không phải kẻ theo dõi cuồng.
Nhưng mà vừa rồi người phụ nữ kia thể hiện thủ đoạn "giết người ngoài ý muốn hoàn mỹ", thật sự đã khiến Lâm Huyền nghi ngờ thân phận của nàng.
Hơn nữa, trực giác nói cho hắn, nơi này tuyệt đối không phải là nhà của nàng! Nàng tới đây, chắc chăn là có mục đích khác.
Nhớ lại vừa nấy người phụ nữ kia nghịch ngợm thè lưỡi, liếc mắt đưa tình, hắn luôn cảm thấy hình như đã gặp gương mặt này ở đâu đó.
Nhưng lại làm sao cũng không nhớ nổi!
"Tiên sinh, làm phiên nhường đường một chút."
Lúc này, một vị phu nhân ôm chó Teddy muốn quẹt thẻ ra vào, Lâm Huyền chặn đường của nàng. Lâm Huyền hơi mỉm cười, tránh sang một bên.
Vị phu nhân kia đầu tiên là cảnh giác nhìn hắn một cái, nhưng sau đó lại nhìn thấy giấy chứng nhận trong tay hắn! Lại nhìn về phía mặt của hắn!
"Trời... Trời ạ! Là Lâm Huyền tiên sinhl"
Ở Đông Hải, có ai mà không biết hắn chứ!
Ở Đông Hải, gương mặt này của Lâm Huyền còn dùng tốt hơn thẻ tín dụng! Đặc biệt... Là khi đối mặt với phụ nữ.
Trong đôi mắt mà vị phu nhân này nhìn về phía Lâm Huyền, quả thực sắp toát ra những ngôi sao nhỏ!
Vừa đẹp trai...
Vừa cao lớn...
Còn có mùi vị đàn ông như thế, có khí chất đặc biệt, càng là điển phạm mẫu mực về phẩm hạnh tốt có một không hail
"Lâm... Lâm Huyền tiên sinh, xin hỏi ngài ở tầng mấy? Không ngờ tới chúng ta lại là hàng xóm, thật là vinh hạnh cho ta quái"
Lâm Huyền cười lớn, trong tình huống như vậy, tuyệt đối không thể rụt rè, nếu không chắc chắn sẽ nghỉ ngờ là kẻ trộm: "Ngại quá, ta không ở đây. Ta đến đây thăm một người bạn, xin hỏi có thể dùng ké thẻ ra vào của ngươi được không?"
Vị phu nhân được nhờ vả mà ngược lại cảm thấy ngại ngùng: "Đương... Đương nhiên là được." Tỉng tỉng. l
Cửa mở rồi.
"Lâm Huyền tiên sinh, mời ngài vào!"
Lâm Huyền giúp nàng đẩy cửa ra, lịch sự nhường nàng ôm chó đi vào trước.
Qua khóe mắt nhìn thấy "người phụ nữ kia" đã bước vào trong thang máy, cửa thang máy đang đóng lại.
Không có cách nào.
Không kịp nữa rồi.
Lâm Huyền chỉ có thể cùng vị phu nhân ôm chó kia đi vào thang máy.'Lâm Huyền tiền sinh, bạn của ngài ở tâng mấy?"
Lâm Huyền chỉ cười.
Giờ phút này, hắn đương nhiên không có cách nào trả lời.
Hẳn một bên liếc sang cái thang máy mà "người phụ nữ kia" vừa đi vào, một bên giả vờ giả vịt rút ra điện thoại: "Chờ chút, ta xem lại nhật ký trò chuyện của chúng ta. Tòa nhà của các ngươi quá cao quá nhiều tầng, ta không nhớ nổi."
Vị phu nhân ưu nhã cười nói, trong lời nói có ý ngầm: "Đúng vậy. Tầng lầu nơi này rất cao, nếu mở cửa sổ thì gió rất lớn. Chẳng qua, cao cũng có cái hay của cao. Phòng khách những căn nhà trên tầng cao ở nơi này đều có diện tích hơn 200 mét vuông, hơn nữa cả mặt tường đều là cửa sổ sát đất, có cảm giác đặc biệt thú vị." "Nếu Lâm tiên sinh có hứng thú, không ngại tới nhà ta làm khách uống trà. Nhà ta ở số 10 tầng 57, tùy thời hoan nghênh ngài tới."
Lâm Huyền lịch sự gật đầu: "Cảm ơn ngươi, ta nhớ kỹ."
Lúc này, Lâm Huyền nhìn qua khóe mắt thấy người phụ nữ kia đi thang máy lên tới tầng 37 thì dừng lại, thang máy không tiếp tục đi lên hay đi xuống nữa.
Điều này chứng tỏ...
Chắc chăn người phụ nữ kia đi tâng 37!
Lâm Huyền cùng người phụ nữ kia bước vào trong thang máy, sau đó mới giả vờ giả vịt tìm được lịch sử trò chuyện.
"À, thì ra là hắn ở tầng 37."
Dứt lời, Lâm Huyền ấn nút lên tâng 37, thuận tiện ấn nút lên tâng 57 giúp vị phu nhân kia.
Cửa thang máy mở ra.
Đã tới tầng 37 rồi. Vị phu nhân kia còn ở trong thang máy lôi kéo Lâm Huyền chụp một bức ảnh, nói cái gì có thể khoe khoang với bạn bè của nàng.
Hơn nữa còn lặp lại dặn dò Lâm Huyền, có thời gian rảnh thì phải tới nhà nàng làm khách! Lâm Huyền vẫy tay tạm biệt vị phu nhân kia xong, lặng lẽ đi ra khỏi thang máy.
Cốc cốc... cốc cốc...
Bên phải hành lang, truyền tới tiếng gõ cửa vang dội.
Xem ra khoảng cách từ nơi được gõ cửa tới thang máy cũng không xa, cho nên Lâm Huyền cũng không tùy tiện tới gần.
Không cần phải nghĩ, chắc chắn là "người phụ nữ kia" đang gõ cửa.
Lâm Huyền nhìn đồng hồ đeo tay... Hiện tại đã là 23:12.
Muộn thế này rồi.
Hầu hết các gia đình đều đã ngủ rồi, ai sẽ ra mở cửa cho nàng?
Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc...
Người phụ nữ kia vẫn như cũ kiên trì không ngừng gõ cửa.
Cuối cùng.
"Ai... Ai gõ cửa thế, muộn thế này rồi?"
Đăng sau cánh cửa truyền đến tiếng của một người mơ hồ chưa tỉnh ngủ, chắc là đã bị đánh thức.
Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: "Chào ngài, xin hỏi đây có phải là nhà của Lôi Hạo Long không? Ta là nhân viên phục vụ trong đại hội biểu dương, chồng của ngài uống say trong bữa tiệc tối nay, chúng ta đưa hắn về nhà."
Lâm Huyền không hé răng.
Nhưng trong lòng sôi nổi nảy ra suy nghĩ.
Không ngờ đây lại là nhà của Lôi Hạo Long!
Vậy thì không cần phải nghĩ... Tiếng người lười nhác vừa rồi chính là vợ chưa cưới của Lôi Hạo Long, Lý Tĩnh!
Người phụ nữ kia tìm Lý Tĩnh làm gì? Chẳng lẽ...
Lâm Huyền bỗng dưng có một ý nghĩ kinh khủng...
Chẳng lẽ...
Người này định đuổi tận giết tuyệt cả Lý Tĩnh sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Huyền có chút lo lắng cho Lý Tĩnh... Mặc kệ như thế nào, Lý Tĩnh cũng thật sự từng có 2 năm là bạn học vớihắn. _
Tuy rằng nàng sắp gả cho Lôi Hạo Long, nhưng hắn cũng không thể ghét Lôi Hạo Long mà ghét lây sang cả nàng. Mà Lý Tĩnh tính cách khá tốt, hơn nữa, hai người lại có tình nghĩa bạn cùng học, Lâm Huyền thật sự có chút lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Càng đừng nói hiện tại trong bụng nàng đang có một đứa bé! Đứa trẻ vô tội nhường nào!