Chương 249: Manh mối về ác ma!
Chương 249: Manh mối về ác ma!Chương 249: Manh mối về ác ma!
Chương 249: Manh mối về ác mai
Lâm Huyền ngồi thẳng thân mình.
Cắm dây sạc điện cho máy tính.
Sau đó bưng cốc cà phê, rất có hứng thú mà bắt đầu xem "Nhật ký bí mật về thế giới này" của Lôi Hạo Long.
Không có chuyện gì... Khiến người ta cảm thấy hưng phấn kích thích hơn việc đọc trộm nhật ký của người khác!
Căm sạc điện xong, icon biểu thị lượng điện còn 42% ở góc dưới bên phải màn hình đã biến thành icon biểu thị đang nạp điện.
Lâm Huyền cũng tập trung sự chú ý vào nhật ký của Lôi Hạo Long.
Kỳ thật thứ này cũng không tính là nhật ký.
Càng giống như một bài cảm nghĩ tùy tay viết ra, giống thể loại tùy bút.
Toàn bộ nội dung như sau:
"Tiếc nuối lớn nhất cả đời này của ta... Chính là cuối năm lớp 10 đã chuyển trường tới Canada..."
"Lần chuyển trường này... Khiến cho ta hối hận suốt đời..."
"Cuộc đời ta chính là bước sai một bước, đi nhầm cả quãng đường. Tất cả đều bắt nguồn từ cô gái học cùng lớp 10 kia."
"Đó là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng gặp được. Nàng không chỉ rất xinh đẹp mà còn ôn nhu, thiện lương hiền hòa. Động lực thúc giục ta mỗi ngày đến trường sớm chính là có thể được nhìn thấy nàng nhiều hơn một chút, nhìn nàng khiến ta cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc."
"Không có ai biết ta thích nàng cỡ nào, ta cũng chưa bao giờ dám bày tỏ lòng mình. Nhưng mỗi khi nhớ tới nàng, khi nhìn thấy nàng, ta luôn không cầm lòng được mà mỉm cười. Có lẽ... Đây chính là tình yêu ngây thơ của người thiếu niên." "Ta vốn dĩ cho rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ dần dần có tiến triển, nhưng mà từ sau khi ta chuyển trường tới Canada... Hết thảy đều thay đổi..."
"Một kẻ học sinh chuyển trường xen vào, quấy rối tất cả kế hoạch tương lai của ta! Ta vốn định sau khi kết thúc việc học sẽ lấy danh nghĩa của gia tộc để cầu hôn với Liễu gia, nhưng không nghĩ tới, bởi vì người này chuyển trường, mọi thứ đều thay đổi..."
"Nữ thần mà lòng ta vô cùng kính ngưỡng đã bị hắn "bắt cóc"! Không chỉ trái tim bị "trộm đi", người cũng bị "bắt đỉ'!... Nàng đã rời khỏi ta, rời xa rất xa... Không chỉ không đòi lại được trái tim, cũng không tìm thấy người nàng đâu nữa..." "Nàng không nên là người con gái như thế, nàng không nên ngả vào lòng hắn ta!" "Hăn ta chỉ là một kẻ nghèo hèn cướp mất vị trí của ta, nhưng lại bởi vì gặp được cơ hội đặc biệt, càng ngày càng phát đạt! Càng ngày càng có danh tiếng, uy quyền! Nếu tiếp tục để phát triển theo xu thế này, không lâu sau hắn ta chắc chắn sẽ cướp đi tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về ta! Cưới nữ thần của ta về nhài"
"Ta hận chính ta! Tại sao lúc đó lại chuyển trường? Ta càng hận hắn! Tại sao lại ngang ngược vô lý cướp đi hết thảy của ta như thết"
"Ta không hâm mộ địa vị của hắn... Không hâm mộ danh tiếng vang xa của hắn... Ta cũng không hâm mộ vinh hoa phú quý của hắn, nhưng ta... Hâm mộ hắn có thể có được nữ thần của taI"
"Người đàn ông này chắc chắn có vấn đề! Tại sao cuộc đời chúng ta đều tràn ngập tiếc nuối, mà cuộc đời của hăn lại hoàn mỹ một cách kỳ cục, không có một chút nuối tiếc nào?"
"Hăn chắc chắn có năng lực mà nhân loại bình thường chúng ta không có được! Hoặc là kẻ xuyên không, hoặc là có thể biết trước tin tức của tương lai! Hắn chiến thắng mà gian lận! Hắn không cao thượng như thế! Nếu như ta cũng có năng lực như năng lực của hắn... Ta chắc chắn sẽ thực hiện càng tốt, càng mạnh hơn hắn!"Một ngày nào đó, ta sẽ vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn trước mặt mọi người! Cướp lấy năng lực của hắn! Đoạt lại hết thảy vốn nên là của ta!"
"Hình như nói hơi xa... Nhưng đây là lời thật lòng sâu trong trái tim ta. Đây chính là... Điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời ta."
Cả đoạn văn đến đây là hết.
Lâm Huyền cẩn thận xem xét một hồi, văn bản không giấu chữ, cũng không có chữ màu trắng, cũng không có chú thích bị ẩn.
Rất là đơn giản.
Chỉ có một đoạn văn lảm nhảm khóc lóc kể lể của kẻ bại.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Lôi Hạo Long..."
Lâm Huyền vừa đổi pin cho con chuột không dây, vừa chế giễu: "Cho dù ngươi không chuyển trường thì Liễu Y Y cũng chướng mắt ngươi."
Đọc xong một đoạn nhật ký oán giận ấm ức này, Lâm Huyền cảm thấy cạn lời.
Lôi Hạo Long hoàn toàn sống trong thế giới ảo tưởng của mình!
Ai cho hắn tự tin rằng việc hắn chuyển trường là chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời chứ? Cho dù hắn không chuyển trường thì Liễu Y Y cũng tuyệt đối không thể nào yêu đương với hắn.
Liễu Y Y lúc trước đã từng nói.
Trong thời gian một năm làm bạn học, hai người chưa từng nói chuyện với nhau một câu nào, chưa từng có bất kỳ giao tiếp trao đổi gì, hơn nữa Liễu Y Y cũng giống các bạn nữ khác, không hề thích cậu nhóc luôn ngồi trong góc ngây ngô cười khờ một tí nào. Thật đó, không có lý gì cần phải thích hắn chứ? Các cô gái trẻ mới mười mấy tuổi thích con trai hoặc là đẹp trai, hoặc là cao ráo, hoặc là chơi bóng rổ giỏi, hoặc là học tập tốt... Tuy rằng có chút nông cạn, nhưng Lôi Hạo Long ngươi chẳng có một ưu điểm nào ở trên, các bạn nữ lấy gì thích ngươi?
"Kẻ bại thảm hại... Hoàn toàn là tự ảo tưởng."
Đọc xong đoạn nhật ký này, Lâm Huyền không chỉ không đồng tình Lôi Hạo Long, ngược lại còn cảm thấy ghê tởm.
Lôi Hạo Long quy kết nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn cho việc chuyển trường, hoàn toàn là trốn tránh hiện thực, gắng gượng tìm lý do giảo biện cho bản thân, cuối cùng lại giận chó đánh mèo Lâm Huyền.
"Ta và ngươi chẳng có một ngày là bạn học, liên quan gì tới ta?"
Nếu không phải sợ bỏ sót manh mối quan trọng gì, Lâm Huyền đã bị ghê tởm tới mức xóa bỏ, tiêu hủy hoàn toàn văn kiện này từ lâu rồi... Hơi thở loser quá nồng đậm!
Lâm Huyền lại nhân nhịn đọc lại một lần.
Tổng kết cả đoạn nhật ký chỉ thấy một loại tình cảm chính là "ganh ghét"!
Những hàng chữ tràn đầy sự ganh ghét! Lôi Hạo Long không cao thượng như lời hắn viết như vậy.
Hắn trong hiện thực không chỉ ganh ghét Lâm Huyền có được Liễu Y Y, đồng thời còn đố ky tất cả quyền thế, danh vọng và địa vị mà Lâm Huyền đạt được.
Hơn nữa còn muốn bóc mẽ Lâm Huyền.
Sau đó đánh cắp năng lực của hắn...