Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285: Tình Yêu...không Phải Đều Như Vậy Sao?

Chương 285: Tình yêu...không phải đều như vậy sao? Chương 285: Tình yêu...không phải đều như vậy sao?Chương 285: Tình yêu...không phải đều như vậy sao?

Vương Hạo nuốt miếng thịt dê nướng trong miệng xuống, lưu loát sảng khoái: "Lúc ấy, cả lớp đều thầm mến Liễu Y Y. Nhưng ta không thầm mến! Cũng không phải nói ta cảm thấy Liễu Y Y không xinh đẹp gì. Lúc ấy ta ngồi sau bàn hai người, ta đã nhìn hai ngươi hai năm! Ta đương nhiên nhìn ra Liễu Y Y có ý đối với ngươi! Vợ của huynh đệ, dựa vào quan hệ của hai ta, ta còn có thể đi thầm mến Liễu Y Y ư?"

".. Ngươi rốt cuộc là nói hay không? Nếu ngươi không muốn nói, hay là đừng nói nữa. Lải nhải dài dòng lầm bà lầm bầm, nghe một câu nói của ngươi như ngồi đọc sách mười năm! Giống như đánh rắm vậy, cái gì cũng không nói!"

"Được được được ta nói cho ngươi biết, ta đây cũng không ngại nói ra- thật ra bắt đầu từ cấp ba, ta vẫn luôn thầm mến cô gái lớp bên cạnh! Văn Linh!"

Đũa của Lâm Huyền sững sờ ở giữa không trung.

Hắn đã nghĩ tới rất nhiêu đáp án.

Những nữ sinh tương đối xinh đẹp trong lớp, hän đều nghĩ qua một lượt, sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng duy chỉ có! Hoàn toàn không có khả năng!

Lâm Huyền không ngờ rằng, thứ nghe được lại là cái tên này!...

Lâm Huyền để đũa xuống, cầm lấy chén rượu, chiến thuật uống rượu.

Thực ra...

Lâm Huyền bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.

Văn Linh, nói thế nào nhỉ.

Lúc cấp 3, kể cả bây giờ nhìn lại, cũng đều rất không tồi.

Trang điểm lên, ít nhất cũng được 6 điểm.

Nhưng mà...

Mỗi lần nhắc đến Văn Linh, hình ảnh đầu tiên mà Lâm Huyền nghĩ đến, chính là bà lão tóc thưa thớt, miệng đầy màu đen, bước đi khập khiêng trong khách sạn nhỏ tan hoang ở nước Mỹ kia.

Ấn tượng đầu tiên này, cảm giác xung kích quá lớn, khiến cho Lâm Huyền thật lâu sau cũng không thể quên được...

Cho nên lúc này Vương Hạo nhắc tới cái tên này.

Không chỉ không kéo cảm xúc của Lâm Huyền quay lại trường cấp 3, mà ngược lại là kéo về trong khách sạn nhỏ tan hoang ở thời không trước đó, cục đàm mà Văn Linh nhổ ở trên vách tường chậm rãi trượt xuống kia. Dáng vẻ của tiểu bà lão bẩn thỉu kia.

Có làm sao cũng không thể liên tưởng đến tình yêu ngây thơ tuổi thanh xuân được. Thấy Lâm Huyền không nói gì, Vương Hạo quay đầu qua: "Văn Linh á? Ngươi biết người mà ta nói là ai rồi chứ, trong buổi họp lớp mấy ngày trước còn đến, chính là... cái người bởi vì cha nàng xảy ra chuyện, nàng phải chạy đến nước Mỹ, cuối cùng vẫn quay về tự thú, ngồi tù mấy năm kia."

"Ừ, ừ, ta biết ta biết, ngươi nói tiếp đi."

Lâm Huyền rót đây cho mình một chén rượu.

Nâng chén tỏ ý một chút với Vương Hạo, tiếp tục uống rượu.

Vương Hạo lại cạn một chén, đã có chút hơi say.

Khi nói chuyện, tốc độ cũng nhanh hơn không ít: " Lúc ấy... Văn Linh vẫn luôn đến lớp chúng ta tìm Liễu Y Y chơi. Mỗi lần đều ngồi lên chỗ ngồi của ngươi. Nghỉ giữa giờ, bình thường ta đều không ra ngoài chơi, cho nên Văn Linh ngồi ở phía trước ta, tất cả mọi thứ của nàng, ta đều nhìn thấy rõ ràng."

"Cô gái này, văn văn khí khí, thanh thanh khiết khiết, cho ta cảm giác như tắm gió xuân. Mỗi lần nghỉ giữa giờ khi nàng đến, sẽ luôn mang theo hương hoa độc nhất chỉ nàng mới có, đó là mùi hương của dầu gội đầu trên tóc của nàng. Ta và ngươi không giống nhau, ta chỉ là một học sinh đến từ trong thôn, ta có khi nào nhìn thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy chứ?"

"Hơn nữa... Văn Linh người ta, vừa có tài văn chương vừa có tài hoa, giống như nhà sáng tác từ phái nữ uyển chuyển hàm xúc Lý Thanh Chiếu, khí chất thê thảm bi ai, quá làm cho ta mê muội rồi! Ôi chao đúng rồi, Lê Hoa Thể ngươi biết chứ? Năm đó Lê Hoa Thể của Văn Linh đã gây sốt khắp toàn quốc! Thực sự đừng nói, Lê Hoa Thể phối hợp với thi từ của Lý Thanh Chiếu, thật sự là có hương vị kial"

Lâm Huyền có bị đánh chết cũng không ngờ rằng.

Lúc cách hai thời không, bây giờ vẫn còn có thể có người nhắc tới Lê Hoa Thể của Văn Linh với mình.

Lý Thanh Chiếu... Đúng vậy.

Lâm Huyền nhớ tới Văn Linh dùng Lê Hoa Thể để viết bài thơ Tuý Hoa Âm kia. Khói nhạt mây dày, ngày dài tẻ ngắt,

Hương trầm đã nguội, lò vàng đã tắt.

Tiết trời tươi đẹp đúng dịp trùng dương,

Gối ngọc màn the,

Nửa đêm hơi lạnh len vào.

Bên bờ giậu phía đông, nâng ly sau buổi hoàng hôn. Hương thầm đầy tay áo.

Chớ nói cảnh chẳng tiêu hồn.

Rèm cuốn gió tây. Người so với hoa vàng còn mảnh mai hơn... Hiện tại xem ra.

Cái này căn bản không phải là viết từ, đây là cuộc đời của nàng...

"Vương Hạo, nếu như ngươi thích người ta, lúc cấp 3 sao ngươi không nói? Ngươi còn nói ta đầu gỗ, ta thấy ngươi mới là đồ đầu gỗ mới đúng?"

Vương Hạo lời lẽ đanh thép xua xua tay: "Ngươi đừng vu oan cho người khác, cho tới bây giờ ta chưa từng nói ngươi đầu gỗ! Ngươi vừa tốt nghiệp đã ở bên cạnh Liễu Y Y, khai khiếu hơn nhiều so với nam sinh bình thường chúng ta. Ngươi mà là đầu gõ thì chúng ta đều là đầu đá con mẹ nó!"

Được rồi.

Lâm Huyền không so đo với Vương Hạo.

Dù sao Vương Hạo của thời không trước, nói mình không chỉ là đầu gỗ, mà còn là đầu đái

Hiện tại Lâm Huyền lại kéo sân nhà trở về: "Bất kể ta có phải đầu gỗ hay không, vậy lúc ấy ngươi thích Văn Linh, sao ngươi không thổ lộ với người ta, ít nhất ngươi cũng nói thêm mấy câu với người ta cũng được..."

"Nói thật, Văn Linh mỗi lần nghỉ giữa khóa đều đến lớp chúng ta, người làm lớp trưởng như ngươi, hai năm tiếp theo, ngươi nói chuyện với Văn Linh, cũng không vượt quá 10 câu! Ngươi thích người ta, ngươi không nói ra thì có ích gì chứ??"

Nghe thấy lời giáo huấn của Lâm Huyền, Vương Hạo không nói gì.

Hắn đổ hết bình rượu của mình.

Đổ đầy một ly.

Sau đó lại cầm bình rượu tới trước mặt Lâm Huyền, rót đây cho mình.

Cũng không có chạm cốc.

Trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Sau đó vẫn chưa thỏa mãn thở dài... vẻ mặt trở nên đỏ ửng lên nhìn Lâm Huyền. Bất lực cười cười: "Yêu thầm thời thanh xuân, không phải đều là như vậy sao......

Một câu nói này, lại khiến cho rất nhiều lời nói bị kẹt trong cổ họng của Lâm Huyền không nói ra được.

Đúng vậy... Vương Hạo nói không sai.

Sự ngây thơ thời kỳ thanh xuân.

Tình yêu... Không phải đều là như vậy sao...

Bằng không, sao có thể coi như tiếc nuối chứ? Thích một người không dám nói.

Bị người ta vạch trần, vẫn dùng lời lẽ phủ nhận. Đây chính là thái độ tình cảm bình thường của nam sinh thời kỳ thanh xuân...
Bình Luận (0)
Comment