Chương 288: Kết thúc
Chương 288: Kết thúcChương 288: Kết thúc
"Đợi lần này chiến đấu trở về, chúng ta về quê kết hôn đi!"
"Lần này ta đặt cược ngươi sẽ không quay về, sẽ chết tại nơi đó! Từ trước đến nay đều vậy, yên tâm đi, cả đời này của ta, chưa từng cược thua lần nào."
"Chiếc thuyền này rất chắc chắn, tuyệt đối sẽ không chìm nghỉm!"
"Yên tâm tiểu anh hùng, ta nhất định sẽ giúp ngươi mang về......"
Những lời hứa này.
Bị đám dân mạng gọi là lời hứa chết chắc!"
Bình thường loại thức câu như “đây là một lần XXXX cuối cùng của ta, chờ ta XXX trở về chúng ta liền XXXX' được nói ra.
Cơ bản liền đại biểu người này chết chắc! Lâm Huyền cũng có một loại dự cảm...... Nếu như.........
Hội hỗ trợ tiếc nuối thật sự là một tổ chức tà ác sinh ra ác ma. Ngươi muốn rút khỏi hội là rút được sao?
Sợ rằng nhất định sẽ đem ngươi diệt khẩu, để đảm bảo cơ mật không bị tiết lộ...... Có lẽ..........
Phương thức rút khỏi hội duy nhất, chính là tử vong.
Lâm Huyền nhớ tới lời nói của bọn buôn người: "Đã sắp đến tụ hội......... nếu như ta không đi...... Sẽ rất phiền toái! Tụ hội một lần không đi, cũng sẽ bị trở thành tử vong, khai trừ hội tịch!"
Hắn lại nhớ tới lời của Lôi Hạo Long: "Lâm tiên sinh, ngươi không được giết ta đâu~ giết ta, hoàn toàn chứng minh ta là chính xác!"
Chẳng lẽ......... Chẳng lẽ............... Lâm Huyền cảm thấy da đầu tê dại! Chẳng lẽ......... Đây là một cái bãy?
Là một cạm bấy dụ dỗ mình? Lâm Huyền trừng to mắt!
Hắn phát hiện một [ điểm mù] !
[ Hình như...... mỗi một thành viên của Thất Tông Tội, đều có một chút liên hệ với mình! ]
Số học sinh của Lôi Hạo long—— và mình đều là 42, hai người thích cùng một nữ sinh.
Vương Hạo—— với mình là quan hệ bạn bè thân thiết nhất.
Bọn buôn người—— hắn đẩy hai bé gái song sinh xuống sông, mình đã cứu hai bé gái lên.
Không biết danh tính [ tham lam] ——đại nhân không tiện ra mặt của thành phố Đông Hải qua lời của bọn buôn người, dường như cũng là người quen của Lâm Huyền.
Hội trưởng mang theo mặt nạ Einstein ——nguồn gốc của Lâm Huyền và Einstein rất sâu xa. Ý tưởng lạnh như băng khiến cho Lâm Huyền không rét mà run! Quả nhiên mặc dù không biết tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Hội hỗ trợ tiếc nuối là như thế nào. Nhưng từ thân phận của thành viên đã biết, trước mắt có thể thấy rằng......
Đều có một điểm giống nhau
[Thành viên của Thất Tông Tội có quan hệ sâu xa với mình! ]_ Lâm Huyền khiếp sợ với phát hiện này.
Mục đích của bọn hắn rốt cuộc là cái gì? Đây là trùng hợp?
Hay có hành động có chủ ý?
Nếu như không phải mình ngẫu nhiên phát hiện bí mật của Lôi Hạo Long, đã tìm được tổ chức đứng sau lưng hắn.
Hắn hiện tại cũng không ý thức được!
Bên cạnh mình, bất tri bất giác, vậy mà lại tràn đầy thành viên của hội hỗ trợ tiếc nuối!
"Phù............... thật sảng khoái."
Vương Hạo ưỡn cái bụng phình to đi tới, ngồi xuống, lại từ trong thùng lấy ra hai chai bia trắng mở nắp:
"Ngươi uống đi! Vài năm không gặp, ngươi như vậy là không nể mặt tai"
"Nhanh uống đi, nhanh, nhanh, ta cũng vượt ngươi hai chai rồi!"
Ừng ực ừng ực ừng ực
Vương Hạo giống như con trâu nước, cầm lấy thùng lớn Băng Hồng Trà vừa mua, ừng ực ừng ực rót vào trong bụng.
"Nấc!"
Hắn nấc một cái, chép miệng chậc lưỡi.
Lâm Huyền hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Hắn chuyển động chén rượu trên bàn, nhìn chằm chằm vào Vương Hạo."Vương Hạo......... Ta có...... Một vấn đề muốn hỏi ngươi”
Lâm Huyền do dự mãi.
Lời nói đến ngang cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra. Cũng không phải do hắn không dám hỏi Vương Hạo. Chỉ là... đột nhiên hắn phát hiện ra.
Thật ra hắn có hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bất kể Vương Hạo có thừa nhận hắn là thành viên của Hội hỗ trợ tiếc nuối hay không. Việc này đối với Lâm Huyền mà nói cũng không hề có tí ý nghĩa gì. Bởi vì Lâm Huyền đã xác định Vương Hạo chắc chắn là thành viên của Hội hỗ trợ tiếc nuối!
Nhiều điểm trùng hợp như thế, tuyệt đối không có khả năng sai sót nào.
Vì thế, hắn có hỏi về vấn đề này không chỉ không chiếm được tin tức có lợi nào mà đồng thời còn có khả năng khiến thân phận của mình bị lộ.
Được không bù mất.
Vương Hạo chờ thật lâu, thấy Lâm Huyền vẫn chưa mở miệng, xoay sang hỏi: “Lâm Huyền, ngươi muốn hỏi ta cái gì vậy, mau nói đi.”
Lâm Huyền im lặng, đầu ngẩng lên, mỉm cười đáp: “Nếu ngươi muốn đến thành phố Đông Hải vào ngày 1 tháng 8, đến lúc đó ở đâu? Đã đặt phòng sẵn trước rồi à?”
Vương Hạo chậc một tiếng.
“Chỉ chút chuyện này thôi à. Thấy bộ dáng nghiêm túc kia của ngươi, ta còn tưởng là muốn hỏi ta chuyện đại sự gì cơ! Hôm nay ta cố tình chạy đến là vì muốn chia sẻ tin tức tốt này với ngươi, ngày mai ta sẽ về Hàng Châu rồi. Bên phía Văn Linh... Có vài chuyện ta phải sắp xếp nữa.”
“Đoán chừng cỡ buổi chiều ngày 1 tháng 8, ta đến Đông Hải, đến tối sẽ đi tham gia buổi tụ họp. Yên tâm đi, đến lúc đó ta ở đâu, nhất định sẽ thông báo cho ngươi biết. Khi đó, hai chúng ta lại tiếp tục buổi chiếu phim tối lần trước! Và đến tiệm đồ nướng này nữa!”
Lâm Huyền gật đầu, cầm lấy ly rượu cụng với Vương Hạo.
Keng!l
Chỉ cần biết Vương Hạo ở đâu...
Lâm Huyền liền biết ngày hôm đó mình nên làm gì.
“Cạn ly, chúc ngươi và Văn Linh hạnh phúc.”
“Ha ha ha ha! Cũng chúc ngươi và Liễu Y Y sớm sinh quý tử nhé!”
Buổi tối.
Vẫn là kịch bản tương tự.
Vương Hạo đặt trước khách sạn ở ngay bên cạnh sân bay, một lúc sau đón xe trở về.
Lâm Huyền ngồi Rolls Royce gọi một tài xế lái hộ đến.
Vương Hạo lưu luyến không rời, kéo tay Lâm Huyền: “Người anh em, kiếp này có thể gặp ngươi và Liễu Y Y, đúng là niềm vinh hạnh to lớn nhất trong cuộc đời ta! Không có hai người, sẽ không có ta cuộc sống hiện tại, đời ta đúng là đáng giá!”
Lâm Huyền bị bầu không khí thế này làm cho buồn cười: “... Ngươi nói cứ như thể ngươi sắp chết ấy? Đừng có dựng cái loại flag A thế này nữa!” Vương Hạo cười, lắc đầu.
Trong ánh mắt tràn đầy hy vọng với cuộc sống mới: “Tin ta đi... Lâm Huyền, chờ đến sau khi ta rời khỏi tổ chức nhỏ bé kia rồi, tất cả đều đã kết thúc, đến lúc đó chúng ta sẽ nhậu tới bến một bữa mừng kết thúc nhé?”