Chương 290: Tin tức về Ngọc Tỷ Truyền Quốc
Chương 290: Tin tức về Ngọc Tỷ Truyền QuốcChương 290: Tin tức về Ngọc Tỷ Truyền Quốc
"Lâm Huyền! Ha ha ha ha! Lâm Huyền! Tốt quá rồi! Chúng ta đào được ngọc tỷ truyền quốc rồi! Tin tức của ngươi đúng rồi, quả nhiên nằm ngay bên trong giếng cổ nghìn năm ở huyện Kỷ!"
Giọng nói của Ngô quán trưởng ở đầu dây bên kia vui vẻ hệt như một đứa trẻ! Lâm Huyền hơi nheo mắt lại!
Có hơi dở khóc dở cười.
Chỉ chút chuyện nhỏ này thôi à...
Đối với Lâm Huyền mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nằm tỏng dự liệu.
Đào được có gì mà hiếm lạ.
Không đào được mới gọi là hiếm lạ ấy!
Nhưng Ngô quán trưởng đã hứng chí bừng bừng như thế, Lâm Huyền cũng không định giội một gáo nước lạnh vào ông: "Chúc mừng, Ngô quán trưởng, thật không ngờ sẽ đào được từ chỗ đó. Ban đầu, khi ta đi du lịch ở huyện Kỷ đọc được dã sử trên quyển cổ thư bị thiếu khuyết, nói cho ngươi biết cũng chỉ là thử vận may thôi.
Tít tít.
Tít tít.
Wechat trên điện thoại Lâm Huyền vang lên.
Hắm thu nhỏ giao diện trò chuyện lại, mở Wechat ra.
Phát hiện ra là hai tấm hình mà Ngô quán trưởng vừa gửi đến.
Bên trong ảnh có một miếng ngọc thạch hình vuông phủ đầy bùn đất, hiện lên đường vân điêu khắc tỉnh xảo dưới ánh đèn pha chiếu vào.
Dựa vào hoa văn cửu long vờn quanh ở xung quanh ngọc tỷ. Đúng thật là "Ngọc tỷ truyền quốc"!
Lâm Huyền zoom to ảnh chụp lên, không nhịn được cảm khái: "Ngọc tỷ truyền quốc không hổ là ngọc tỷ truyền quốc... Chỉ cách màn hình thôi cũng có thể cảm nhận được khí thế và vẻ uy nghiêm từ nó."
Ngô quán trưởng ở đầu dây bên kia cũng thốt ra lời tán thưởng như Lâm Huyền: "Đúng vậy... Ta có mặt tại hiện trường, loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn ngươi nhiều."
Không bằng nói thiên cổ nhất Đế, đúng là thiên cổ nhất Đế, loại khí thế rung động thiên hạ này cũng chỉ có hắn có thể khống chế được. Khó trách khối ngọc thạch ấn này sẽ trở thành vật khiến binh gia nghìn năm hậu thế phải tranh giành!"
"Lâm tiên sinh, bất kể nói thế nào đi nữa, lần này bọn ta có thể đào ra được thứ này cũng nhờ vào phúc của ngài! Ta đây, đại diện toàn thể nhân viên khảo cổ bày tỏ lòng biết ơn với ngươi!" Lâm Huyền mỉm cười, hắn không để tâm: "Ngô quán trưởng, ngươi đã nói với bọn họ... Thông tin do †a cung cấp sao?"
Ngô quán trưởng ở đầu dây bên kia sững người, lắc đầu: "Việc này... Không có. Ha ha ha, Lâm tiên sinh, mong ngươi thông cảm, không phải ta không muốn nhắc đến ngươi. Không phải vì ta lo nhỡ cuối cùng không đào ra được đồ, trái lại làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi sao!"
"Lúc đó ta đã suy nghĩ kỹ lắm, nếu thật sự đào không ra đồ thì ta liền gánh chịu trách nhiệm cho sai lầm này! Công việc khảo cổ ấy mà, uổng công phí sức là chuyện rất bình thường. Chỉ là có lẽ người dân sẽ khó chấp nhận chuyện này, ta không thể để tấm lòng của ngươi bị mang tiếng xấu được."
"Ngươi yên tâm, chốc nữa họp báo, ta sẽ nêu tên ngươi! Công lao lẫn danh tiếng, ta nhất định đều sẽ dành hết cho ngươi!"... Nghe Ngô quán trưởng nói xong.
Lâm Huyền mới ý thức được rằng Ngô quán trưởng hiểu lầm ý của hắn rồi.
Ý trong câu hỏi của Lâm Huyền vốn là lo rằng Ngô quán trưởng sẽ tuyên dương, lôi chuyện này ra ngoài.
Mặc dù đây cũng không phải là chuyện to tát gì.
Nhưng hôm qua, thông qua cuộc nói chuyện với Vương Hạo, Lâm Huyền đã tình cờ phát hiện ra bên cạnh hăn vậy mà có rất nhiều thành viên "Hội hỗ trợ tiếc nuối" đang lẳng lặng ẩn nấp!
Chuyện này đúng là đáng cmn sợ quá đi thôi!
Vì vậy, trước khi làm rõ hoàn toàn mục đích của kẻ địch, Lâm Huyền quyết định khiêm tốn hơn về phương diện "xuất đầu lộ diện".
Càng ít càng tốt.
Nên Lâm Huyền trở mình, ngồi dậy, đặt điện thoại di động lên sát mặt: "Ngô quán trưởng, ngươi hiểu nhầm ý của ta rồi."
"Hả? Mời Lâm tiên sinh nói."
Lâm Huyền dừng lại, rồi chậm rãi đáp: "Ta không phải muốn ngươi tuyên dương, nói chuyện này ra ngoài. Trái lại ta còn muốn ngươi giữ bí mật cho ta. Khoảng thời gian gần đây, ta không tiện lộ mặt. Đạo lý người sợ nổi danh, heo sợ mập, chim đầu đàn sợ súng đạn, ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu."
Ngô quán trưởng đã lăn lộn nhiều năm như thế rồi. Đương nhiên ông ta hiểu loại chuyện này.
Trên thế giới này, có vài người là kẻ thích ghen tị, không nhìn người khác tốt hơn mình được.
Một khi người khác đạt được thành tựu gì đó thì họ liền trăm phương nghìn kế để axit nitric, anti người ta, bạo lực mạng, khui phốt gì gì đó. Chắc hẳn Lâm Huyền cũng gặp phải phiền toái tương tự như thế.
Nên mới không muốn phô trương. "Lâm tiên sinh, ta hiểu rồi. Vậy ta sẽ nói là nhờ có một vị "anh hùng vô danh" cung cấp thông tin. Ngươi cứ yên tâm, cái danh "anh hùng vô danh" này ta sẽ giữ lại cho ngươi, chuẩn bị làm sáng tỏ đính chính trước cho ngươi bất kỳ lúc nào!"
"Còn nữa, bất kể ngươi gặp phải phiền phức gì, tuyệt đối đừng khách sáo với ta! Bên phía Đế Đô gặp phải cửa khó nào, cứ việc tìm ta, ta sẽ giúp ngươi!"
Lâm Huyền và Ngô quán trưởng khách sáo với nhau dăm ba câu nữa, rồi mới cúp máy.
"Ngô quán trưởng đúng là một người phóng khoáng tốt bụng mà” Chí ít, ông rất chiếu cố cho hắn, trên cơ bản là hữu cầu tất ứng. Còn về mặt nhân phẩm thì cũng không cần phải bàn cãi.
Ngô quán trưởng xây nên một người mang cái mác "anh hùng vô danh" cũng không băng lòng để cái danh đẹp đẽ đó gắn lên người mình.
"Khó trách người ta có thể ngồi trên cái chức Quán trưởng Cố cung, không chỉ năng lực mạnh, chuyên nghiệp mà phẩm hạnh cũng cao thượng!"
Sau khi giơ ngón tay cho Ngô quán trưởng xong, Lâm Huyền lại tiến vào mộng đẹp tiếp...
Giấc ngủ này ngủ thẳng đến tận mười giờ sáng.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Huyền phát hiện mưa tin nhắn oanh tạc từ Liễu Y Y trên Wechat.
Toàn bộ đều là tin tức chuyển tiếp.
[Tuyên bố trọng đại! Đội khảo cổ quốc gia thành công đào được ngọn tỷ truyền quốc từ trong giếng cổ ở huyện Kỷ]
[Trời phù hộ Trung Quốc! Ngọc tỷ truyên quốc thất lạc đã nghìn năm cuối cùng cũng xuất hiện!"
[Ngọc tỷ về đúng chỗ! Long uy lại xuất hiện! Hoa Hạ truyền thừa danh chính ngôn thuận]
Từng tin từng tin một, tất cả đều là tin tức có liên quan đến ngọc tỷ truyền quốc!