Chương 309: Bản thảo năng lượng hợp hạch!
Chương 309: Bản thảo năng lượng hợp hạch!Chương 309: Bản thảo năng lượng hợp hạch!
Chương 309: Einstein mang mặt nạ
Lý Tĩnh xoa bụng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng và hy vọng: "Đây cũng là... Lý do ta muốn đến Mỹ. Trong nước, tư tưởng vẫn còn truyền thống quá, với tình huống hiện giờ của ta, sau này khi con trẻ đi học, nhất định sẽ bị nói này nói kia, bị người ta chỉ trỏ là đứa bé không có cha..."
"Nó còn nhỏ như thế... Đáng thương biết bao... Chẳng bằng hai chúng ta cùng nhau rời khỏi nói chốn đau thương này. Bắt đầu lại cuộc sống mới lần nữa ở nơi đó."
Dứt lời.
Lý Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Huyền: "Cảm ơn ngươi, Lâm Huyền. Mấy ngày tới... Ta sẽ lên đường bay sang Mỹ, ta muốn... Có thể ta sẽ không quay về nữa, trong tương lai ta định đón cả cha mẹ sang đó. Cảm ơn ngươi... Đây cũng là lần gặp gỡ cuối cùng trong kiếp này của chúng ta, bắt tay cái nào!"
Lý Tĩnh nở nụ cười gượng, duỗi tay phải ra, muốn bắt tay với Lâm Huyền.
Lâm Huyền cũng mỉm cười đáp lại.
Duỗi tay phải ra.
Bắt tay với nàng: "Chúc ngươi mọi việc may mắn."
Sau khi rời khỏi Ngự Hải Lan Đình.
Lâm Huyền lại lần nữa ngước nhìn về phía tòa cao ốc chọc trời đen nhánh kia.
Dù người ở nơi này không phú thì quý.
Nhưng vẫn là thế, mỗi gia đình đều có nỗi khó xử riêng.
"Lôi Hạo Long, ngươi có thể có một người bạn gái tốt như thế, kiếp sau làm người cho tốt đi."
Vù.
Rolls Royce Sweptail khởi động.
Ngọn đèn tự động bắt đầu điều chỉnh tự động dựa trên độ xoay của thân xe.
Xoay đầu rẽ về bên trái.
Tượng nữ thần tự do cúi đầu hướng thẳng về phía trước, hướng góc nhìn về phía màn đêm... Hướng về phía bắc.
Đợi đến khi Lâm Huyền về đến nhà thì đã là chín giờ tối. Hắn mở túi mua sắm trong tay ra.
Lấy mặt nạ từ trong đó ra ngoài.
Càng nhìn càng làm người ta sợ hãi... Cũng bởi vì quá đáng sợ nên Lâm Huyền mở hết tất cả đèn ở phòng khách lên.
"Cảm ơn người anh em Lôi Hạo Long tặng cho cái mặt nạ này... Dù sao đến hôm 1 tháng 8 mình đi tham gia buổi tụ họp, cũng phải đeo mặt nạ, không bằng cứ đeo cái này luôn?"
"Nếu mình đã muốn giả thân phận là Lôi Hạo Long, đeo mặt nạ hắn đã chuẩn bị sẵn, chẳng phải là càng giống hay sao?"
Lâm Huyền cầm mặt nạ đi vào nhà vệ sinh. Mở tất cả đèn lên.
Kéo mặt nạ từ trên đầu xuống ngay mặt, có dây đeo co giãn cố định nó nằm trên mặt.
Sau khi điều chỉnh lại một chút. Mặt nạ rất khít.
Lâm Huyền nhìn vào gương thông qua chiếc lỗ rỗng trên vị trí mắt... Trong gương...
Mặt nạ khắc nụ cười của hắn... Trong phút chốc, cảm giác sinh động như thật.
"Cũng không tệ... Rất tinh xảo."
Bây giờ Lâm Huyền đã nhận ra, gương mặt trên chiếc mặt nạ này từ đâu mà ra, đây là mặt của hắn khi diễn thuyết tại buổi đại hội biểu dương thấy việc nghĩa hăng hái ra tay.
Ảnh nhất định là download từ tạp chí hoặc là tin tức trên mạng nào đó.
Nhìn nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười của chính mình trong gương, Lâm Huyền không nhịn được bật cười: "Ta mà mang chiếc mặt nạ này đến buổi tụ họp, chắc chăn mọi người sẽ không cho mình là Lâm Huyền đâu!"
"Dù sao... Nào có ai lại mang mặt nạ của chính mình đâu! Đây không phải là kéo quần đánh rắm hay sao?"
Ngay phút chốc khi nói ra lời này, Lâm Huyền không cười nổi nữa. Vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm †úc.
Nhưng "mặt nạ da người" của hắn trong gương vẫn là nụ cười cứng đờ kia. Lâm Huyền nghĩ đến một chuyện rất khủng bố...
"Nào có ai lại mang mặt nạ của chính mình chứ! Đấy chẳng phải là cởi quần đánh rắm hay sao? Để che giấu tung tích, chẳng phải đã đeo rồi sao?"
Tại sao hắn không thể mang mặt nạ của chính mình chứ? Đấy quả thật là cách tốt nhất để thoát khỏi phạm vi tình nghỉ!
"Nếu ta có thể đeo mặt nạ của chính mình..."
"Thế thì... Gã Einstein đeo mặt nạ trên tỉ vi kia... Liệu có thể cũng là chính bản thân Einstein hay không đây?"
Nghĩ đến đây. Vấn đề lại quay về điểm ban đầu...
Chẳng lẽ Einstein chưa chết, vân luôn sống đến tận bây giờ? Lâm Huyền không rét mà run...
Lâm Huyền lấy mặt nạ từ trên mặt mình xuống.
Nhìn bản thân trong gương, chớp mắt vài cái, nghiêng đầu, nhe răng cười.
Ừm...
Vẫn là thế này thoải mái hơn chút.
Mặc dù gương mặt in lên trên mặt nạ vẫn là gương mặt cười của hắn, nhưng bộ mặt cười cứng đờ kia càng nhìn càng khiến người ta có cảm giác khủng bố.
"Ok, trước tiên cứ giấu cái mặt nạ này đi đã. Chờ đến ngày 1 tháng 8 thì mình liền mang cái mặt nạ này đi tham gia buổi gặp mặt của "Hội hỗ trợ tiếc nuối"!"
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Lâm Huyền liền cảm thấy thú vị không thôi.
Hắn đeo chiếc mặt nạ được in theo vẻ ngoài của chính mình...
Einstein mang mặt nạ có gương mặt của Einstein... Hai người đều vận dụng chiến thuật tâm lý đến mức tối đa.
Thân phận thật sự của người đàn ông mang mặt nạ kia, trước mắt vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào.
Nhưng Lâm Huyền vẫn tin tưởng vững chắc rằng hắn ta tuyệt đối không phải là Einstein chân chính!
"Nếu không, Einstein biết tất cả bí mật của mình nhất định sẽ giết chết mình, cướp lấy hòm thư thời không của mình. Nếu hắn vẫn chưa chết, điều đó có nghĩa là thân phận của hắn vẫn bị bại lộ."
Lâm Huyền đến thư phòng.
Hắn mở ngăn tủ năm ở dưới cùng của giá sách ra, sau đó nhét mặt nạ vào sâu tận cùng bên trong.
"Nhưng phải giấu kỹ chút... Nếu bị Liễu Y Y nhìn thấy, có lẽ sẽ bị dọa chết khiếp."
Trước khi nhét mặt nạ vào, Lâm Huyền còn nhìn kỹ lại lần cuối cùng, cảm khái khoa học kỹ thuật phát triển đúng là quá nhanh... Không chỉ một thứ siêu thực như "pin lượng tử" được phát minh ra, đến cả loại kỹ thuật in ấn 3D này nữa, chúng đều đã đến từng nhà người dân bình thường rồi.
"Có điều... Trái lại ta thật sự càng thích thú với chiếc đồng hồ đeo tay mà "Người mang tin tức đầu tiên - Đới Sở Thiền" đeo trên tay hơn..."
Một tuần trước, ngay tại bệnh viện Nhân dân số ba ở thành phố Đông Hải.
Lâm Huyền đã chứng kiến tận mắt, sau khi Đới Sở Thiền đến từ tương lai ấn chọn mấy nút.
Một tiếng "Soạt!" vang lên.
Một thanh kiếm laser bất ngờ xuất hiện từ chiếc đồng hồ kia! Lưỡi thanh kiếm laser sắc bén vô cùng, lưỡi kiếm cắt đứt ảnh chân dung của Lôi Hạo Long mượt cứ như lưỡi hái cắt cỏ, mang đến cảm giác đẹp đẽ một cách tràn đầy bạo lực.
Không có bất kỳ một tên đàn ông nào có thể từ chối được!
"Đi tắm thôi, mỗi lần đến nhà Lôi Hạo Long xong đều có cảm giác cả người không thoải mái."