Chương 330: Âm mưu của phụ thân Liễu Y Y!
Chương 330: Âm mưu của phụ thân Liễu Y Y!Chương 330: Âm mưu của phụ thân Liễu Y Y!
Chương 330: Âm mưu của phụ thân Liễu Y YI
Lâm Huyền quay đầu.
Nhìn về phía bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Einstein ưu thương... Einstein nghịch ngợm...
Lúc vị Einstein kia quyết định đem phong thư này gửi cho mình, ông ta rốt cuộc là Einstein nào chứ?
Cuối cùng, Lâm Huyền vẫn là trả lời Đinh Nghĩ: "Bởi vì... một người Trung Quốc nào đó đã trợ giúp hắn, cho nên... Hắn có ơn tất báo."
Đinh Nghỉ giáo sư trở nên nghiêm nghị.
Cũng không hỏi thêm về chuyện này.
Chuyện cho tới bây giờ.
Đinh Nghỉ giáo sư cũng đã hiểu được ý của Lâm Huyền.
Dạy mình theo như lời mà hắn nói, chính là muốn đem trình tự chứng minh phỏng đoán Goldbach viết cho mình, sau đó để mình ở trong [ cuộc thi đỉnh phong khoa học kỹ thuật của nhân loại] , làm vẻ vang cho nước nhài
Nếu đổi lại là bình thường, không phải là thứ mà mình nghiên cứu ra kiểu này, Đinh Nghỉ giáo sư chắc chắn là sẽ không 'chiếm thành của riêng.
Nhưng lần này không giống nữa.
Thứ mà hắn đại biểu không phải là bản thân, mà là quốc gial
Nếu như đã là thứ mà bằng hữu ngoại quốc tặng cho quốc gia, vậy thì mình thay quốc gia đi thể hiện ra, cũng là hợp tình hợp lý!
"Nếu như đây đã là quà tặng của Trung Quốc, vậy thì ta sẽ không khách khí mà nhận lấy. Ta có thể đem những tờ giấy bản thảo này đi được không?"
Lâm Huyền gật gật đầu.
Đinh Nghỉ giáo sư cuồng phong cuốn lá rụng, đem tất cả bản thảo ôm vào trong ngực, mở cửa ra, liền chuẩn bị đi nghiên cứu thật kỹ phần bảo tàng học thuật này!
"A, đúng rồi..."
Đinh Nghỉ giáo sư quay đầu lại, nhìn Lâm Huyền: "Mặc dù nơi đây phong bế không thể ra ngoài, nhưng nơi đây cái gì cũng có, cần cái gì, ngươi đều có thể liên lạc với nhân viên phục vụ, thực sự không được thì liên hệ với ta cũng được." "Hiện tại, vào thời kì đặc biệt này, nhất cử nhất động của chúng ta bắt buộc phải chịu sự bảo vệ và che giấu, một tuần lễ sống đoạn tuyệt với nhân thế này, vẫn xin ngài nhân nại một chút nha."
Lâm Huyền cười thân thiện.
Phất tay ý bảo mình hiểu mà.
"Tất cả lấy lợi ích quốc gia làm trọng..."
- hung đông-
Đại học Đông Hải, trong phòng đàn.
Theo với âm thanh cuối cùng rơi xuống.
Đới Sở Thiền đang mặc váy múa màu xanh lam thiếu nữ cầu nguyện, đứng ở trong phòng cầm, biểu cảm thành kính, trong ánh mắt một mảnh thanh tịnh.
BA- BA- BA- BA- BA- Bai
Liễu Y Y mỉm cười vỗ tay: "Sở Thiền muội muội, ngươi thật sự là cô gái sinh ra để khiêu vũ, bất kể vũ đạo gì, ngươi đều nhảy tốt như vậy."
Đới Sở Thiền và Liễu Y Y hiện tại đã là khuề mật tốt.
Cho nên nàng cũng không khách khí.
Hừ nhẹ một tiếng- vui vẻ nhận lấy lời khen ngợi này: " é Waterside Edilina) vẫn là quá nổi tiếng rồi, lúc học cấp hai ta đã từng nhảy qua, thật sự là quá quen thuộc!" "Lúc ấy... Ta dựa theo yêu cầu của lão sư, vừa nhảy, vừa sắm vai một thiếu nữ thành kính cầu nguyện, bài diễn xuất kia đã nhận được sự khen ngợi rộng rãi!"
Đới Sở Thiền với dáng vẻ thiếu nữ cầu nguyện năm đó, một đường nhảy nhót đến bên cạnh đàn dương cầm, cầm ly nước của mình lên.
"Hơn nữa... Y Y học tỷ, nếu như cho ngươi cầu nguyện... Ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
"Qó,..
Liễu Y Y không cần nghĩ ngợi mà đáp.
Đôi mắt của nàng cười thành một lưỡi liềm: "Nguyện vọng của ta nhiều lắm! Thật sự rất muốn thực hiện được tất cải"
Đới Sở Thiền trừng to mắt, có chút khó tin: "Có... Có nhiều như vậy sao?"
Theo như Đới Sở Thiền thấy, Liễu Y Y quả thực là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Có thể ở bên cạnh người mình thích.
Có thể gả cho người mình thích. Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn sao?
Giờ này khắc này, mặc dù Liễu Y Y nói nàng sống rất tốt, không có mộng tưởng gì, Đới Sở Thiền cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng mà...
Câu trả lời của Liễu Y Y, quả thực lại khiến cho Đới Sở Thiền cảm thấy ngạc nhiên. Liễu Y Y thông minh đến thế nào chứ.
Nhìn thấy biểu cảm của Đới Sở Thiền, nàng đã biết rõ nàng ấy đang suy nghĩ gì: "Sở Thiền à... nhà nhà đều có khó khăn riêng. Đừng thấy ta và Lâm Huyền chung sống rất tốt, nhưng thật ra, chúng ta cũng gặp phải rất nhiều phiền não."
"Nếu nói phiền não lớn nhất... Đồng thời... Cũng là mộng tưởng lớn nhất của ta..."
Liễu Y Y nhắm mắt lại.
Chắp tay cầu nguyện, bắt chước dáng vẻ thiếu nữ cầu nguyện: "Ta hy vọng... Cha mẹ của ta có thể tiếp nhận Lâm Huyền, không làm khó dễ tình yêu của chúng ta nữa. Để cho chúng ta giống như những đôi tình nhân bình thường kia, trong sự chúc phúc của gia trưởng hai bên, danh chính ngôn thuận kết hôn..."... Đới Sở Thiền đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra...
'Khó khăn phải trải qua' mà Liễu Y Y nói, chính là chỉ cái này...
Câu chuyện tình yêu cảm động kia của Lâm Huyền và Liễu Y Y, sớm đã bị người ta đăng tải ở trên diễn đàn chân trời xa xăm, còn xuất bản sách, bán bản quyền (copyright), có lẽ còn có thể quay thành phim điện ảnh.
Đới Sở Thiền sớm đã đọc qua câu chuyện của hai người vô số lần.
"Yên tâm đi, Y Y học tỷ. Nguyện vọng của ngươi nhất định sẽ thực hiện được!"
Đới Sở Thiền tin chắc rằng.
Người có tình, cuối cùng sẽ được ở bên nhau!
Nhất là Liễu Y Y và Lâm Huyền, nhiều năm cực khổ như vậy đều đã kiên trì qua rồi, một đường gặp trắc trở cuối cùng có tính là gì chứ?
Vì hai người.
Nàng cam nguyện đem tưởng niệm thiêu thân lao đầu vào lửa kia kìm nén đến đáy lòng, đi thành toàn cho bọn hắn.
"Nhất định được!"
Đới Sở Thiền siết chặt nắm đấm, cổ vũ Liễu Y Y: "Lâm Huyền học trưởng ưu tú như vậy, cha mẹ ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi chủ ý!" Liễu Y Y cười cười.
Nàng thật sự là càng ngày càng thích tiểu học muội ngay thẳng đơn thuần này."Mong là vậy-"
"Nhưng mà... Ta cảm thấy trong thời gian ngắn thì không được đâu, ngươi có lễ không biết, cha ta đã 6 năm không nói chuyện một câu với ta rồi——”"
Đinh linh linh đỉnh linh linh đinh linh linh đinh linh đỉnh linh linh đinh linh linh Tiếng chuông đột nhiên vang lên đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Hai người đồng thời nhìn vê phía màn hình điện thoại di động.
Còn tưởng rằng là điện thoại do Lâm Huyền gọi đến.
Nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình: "Híz-khà-zzz..."
"Không... Không thể nào! !"