Chương 334: Cuộc điện thoại kỳ lạ của Liễu Y Y! Cứu mạng!
Chương 334: Cuộc điện thoại kỳ lạ của Liễu Y Y! Cứu mạng!Chương 334: Cuộc điện thoại kỳ lạ của Liễu Y Y! Cứu mạng!
Chương 334: Cuộc điện thoại kỳ lạ của Liễu Y Y! Cứu mạng!
Lý Nhược Anh trừng to mắt, nhìn ảnh chụp trên tivi.
Bà nhớ rõ rất rõ ràng.
Lúc ấy đứa trẻ này ngồi ở chỗ đối diện với mình mà ăn cơm.
Hắn còn đặc biệt thích ăn món cá mà mình làm, Lý Nhược Anh lại lần nữa đem hắn trở thành ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con rể tương lail
Chỉ đáng tiếc...
Lúc thu dọn, Lý Nhược Anh lặng lẽ hỏi Lâm Huyền có bạn gái chưa.
Lâm Huyền lập tức đáp lời một cách rất hào phóng: "Cảm ơn dì đã quan tâm! Ta và bạn gái của ta đã hẹn hò sáu năm rồi, dự định kết hôn trong năm nay!"
Lúc đó Lý Nhược Anh mặc dù có chút thất vọng. Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm gì khác.
Chàng trai tốt như vậy.
Chắc chắn đã sớm có người chiếm đóng.
Nhưng mài
Lúc này từ trên TV nhìn thấy bức ảnh của Lâm Huyền, Lý Nhược Anh vẫn là không thể tin được vào ánh mắt của mình!
"Trời ạ! Song Thành... Lâm Huyền hắn biết khoa học ư?"
Đới Song Thành bối rối lắc đầu: " Hắn... Nhất định là không biết! Cho dù biết, cũng tuyệt đối không thể nào 'biết' đến loại tình trạng này!"
"Ngươi xem hai người khác tham gia trận đấu đều là hạng người gì? Đều là viện sĩ và giáo sư của Trung Khoa Viện! Lâm Huyền chẳng qua là một nhân viên thiết kế trong công ty mà thôi, hắn làm sao có thể trà trộn vào cùng một chỗ với những đại lão khoa học kỹ thuật này được chứ?"
Hai vợ chồng cùng nhau nhìn về phía Đới Sở Thiền.
Nhưng kinh ngạc phát hiện!
Cô gái bình thường thường xuyên nhất kinh nhất xạ*, bây giờ lại bình tĩnh một cách thần kỳ! Một chút phản ứng khiếp sợ cũng không có!
*Nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến người khác sợ hãi. Có lúc cũng chỉ biểu cảm cùng tình cảm đều rất phong phú và đúng chỗ. Cái này... Cái này không phải chứ?
Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn không đáng kinh ngạc ư? Lý Nhược Anh thọc thọc Đới Sở Thiền:
"Sở Thiền... con... con có nghe thấy tin tức không?"
Đới Sở Thiền gật gật đầu.
"Nghe thấy rồi. ., nhìn ảnh chụp thì biết, vị tuyển thủ thứ ba dự thi không phải là Lâm Huyền học trưởng sao?"
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của con gái.
Hai vợ chồng lại càng không bình tĩnh!
Nếu như Đới Sở Thiền biết rõ chuyện này, tại sao lại không kinh ngạc chút nào chứ?"Sở Thiền..."
Đới Song Thành nghỉ hoặc hỏi: "Tại sao con lại bình tĩnh như vậy? Con không cảm thấy loại này sinh viên vừa tốt nghiệp như Lâm Huyền, đi tham gia trận đấu kiểu này, rất kỳ quái sao? Hay là nói... trước đó con đã từng nghe hắn nói qua cái gì sao?" Đới Sở Thiền bất lực cười cười.
Nàng lắc đầu.
Lại gật đầu một cái.
Nhưng cuối cùng... Vẫn lắc đầu: "Không có... Ta không biết cái gì cả." "Chẳng qua là... Ta vẫn cảm thấy, Lâm Huyền học trưởng là một người không gì không làm được, đại anh hùng vì nước vì dân! Lúc này, hắn đứng ra, ta cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào cả!"
Đới Song Thành và Lý Nhược Anh nhìn nhau... Ánh mắt phức tạp.
Cũng không nói thêm cái gì, toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trên TV.
Nhìn thấy cha mẹ không hỏi thêm nữa.
Bên này, Đới Sở Thiền cũng thở dài một hơi.
"Phụt..."
Ha ha.
Đới Sở Thiền nội tâm cười khổ.
Mình... Làm sao có thể cảm thấy kinh ngạc được chứ?
Nội dung cốt truyện kiểu này, loại chuyện này, ở trong mơ của mình, đều sớm đã phát sinh qua một lần.
"Cái này cũng... Đã là lần thứ hai rồi."
Ở trong mộng cảnh của Đới Sở Thiền.
Từng có một giấc mộng tương tự. Trong mộng, ở trong nhà ăn cơm giống vậy.
Trong lúc tin tức công bố danh sách, Lâm Huyền sắp đại diện Trung Quốc đi tham gia Í cuộc thi đại sư toán học thế giới] , lúc ấy, Đới Sở Thiền đã từng kinh ngạc.
Nội dung cốt truyện tương tự phát sinh hai lần... Đổi lại là ai cũng sẽ không kích động lại như vậy nữa.
Ở trong giấc mộng đó, không có sự tồn tại của Liễu Y Y.
Bởi vậy, Đới Sở Thiền lo Lâm Huyền phải chịu khi dễ, gạt cha mẹ, gạt bạn học, lẻ loi một mình đi đến nước Mỹ, giơ cao hồng kỳ Trung Quốc cho chàng trai mà mình yêu! Cổ vũ Trung Quốc! Ủng hộ Lâm Huyền...
Chẳng qua là... thời không này... Liễu Y Y là tồn tại... Đới Sở Thiền không khỏi cười khổ.
"Lúc này đây... không đến lượt ta ra sân nữa. Cho dù thật sự có người muốn đi nước Mỹ giương cờ đỏ cho Lâm Huyền học trưởng, vậy chắc hản cũng là Liễu Y Y đi. . !" Đới Sở Thiền lắc đầu.
Tiếp tục ăn cơm.
Lúc này đây... không đến lượt mình quan tâm.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại.
Với đầu óc 'phát dục không được đầy đủ' kia của Đới Sở Thiền, bất luận như thế nào thì có một chuyện nghĩ mãi mà không ra.
"Tại sao... chuyện trong mộng của ta, lại thật sự xảy ra ở trong hiện thực chứ?" Nếu như nói, quá khứ hẹn hò của nàng và Lâm Huyền, đều là mình yêu mà không có được 'ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy'.
Vậy [ cuộc thi đỉnh phong khoa học kỹ thuật của nhân loại] lần này lại là xảy ra chuyện gì vậy?
Cái đó và [ cuộc thi đại sư toán học thế giới ] trong mộng của mình, căn bản chính là một sự việc!
Bình mới rượu cũ! Bất kể là song phương đối chiến, hay là thành viên dự thi, kể cả Lâm Huyền bất ngờ xuất hiện, cái này cũng giống như đúc với nội dung cốt truyện trong mộng!
"Cái này... Cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
Trong đầu của Đới Sở Thiền, hiện tại có một nghỉ vấn lớn!
Nàng hoàn toàn không hiểu nổi!
Nàng hiện tại, thậm chí không phân biệt rõ ràng, rốt cuộc ở đâu là mộng cảnh, ở đâu là thực tết
Suy nghĩ của nàng, quay trở lại trên chiếc xe buýt số 42 thần bí kia.
Nhớ tới cuộc nói chuyện với Lâm Huyền trung niên của tương lai.
Đới Sở Thiền nhớ tới một câu:
[ Có thể nào... thứ mà chúng ta nằm mơ, đều là những gì mà chúng ta đã từng trải qua. Chẳng qua là... Bởi vì đã xảy ra một số chuyện gì đó, chúng ta đã quên mất chúng. ]
Đinh linh linh đỉnh linh linh đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh Điện thoại của Đới Sở Thiền vang lên.
Điên thoại di động của nàng đang sạc điện ở trong phòng ngủ.
Vì vậy nàng đặt đũa xuống, đi vào phòng ngủ, cầm lấy điện thoại trên bàn sách lên. Nhìn điện thoại hiển thị.
Là tên của Liễu Y Y.