Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Vì Tổ Quốc Tranh Quang, Ta Có Chết Cũng Không Hối Hận!!

Chương 340: Vì tổ quốc tranh quang, ta có chết cũng không hối hận!! Chương 340: Vì tổ quốc tranh quang, ta có chết cũng không hối hận!!Chương 340: Vì tổ quốc tranh quang, ta có chết cũng không hối hận!!

Chương 340: Vì tổ quốc tranh quang, ta có chết cũng không hối hận!!

"Trời ơi... Tiến sĩ Max của nước Mỹ, đã giải được giả thuyết thế kỷ rồi! Điều này cũng quá biến thái rồi!"

"Đây chính là quả bom vua trong giới toán học! Bất kể là giáo sư Đinh Nghi đưa ra kết quả nghiên cứu gì cũng đều vô dụng... bảy bài toán khó thế kỷ, bản thân nó chính là nóc nhà toán học... "

"Aiz, đã sinh Du sao còn sinh Lượng, giáo sư Đinh Nghi đây cũng là sinh ra không đúng lúc. Ta đã từng nghe giáo sư Đinh Nghỉ ở trong nước giảng dạy, hiện tại đề tài nghiên cứu của ông ấy, chỉ là một lý luận giới hạn đạo hàm... nó nó chỉ là lý luận mà thôi, chắc chắn không vợt qua được "Giả thuyết Riemann" mà giáo sư Max đã giải quyết một cách nghiêm túc gọn gàng..."

"Xong rồi... trận này Trung Quốc thua rồi." ....

Trong hội trường của hàng vạn người Mỹ.

Sau khi những tiếng hò reo, võ tay dừng lại. Người dẫn chương trình ra hiệu cho đội đại diện Trung Quốc ra sân.

Giáo sư Đinh Nghi điềm tĩnh mỉm cười.

Sau đó khẽ gật đầu với Lâm Huyền: "Lâm tiên sinh, ta ở đây, thay mặt cho tất cả các nhà nghiên cứu khoa học ở Trung Quốc, bày tỏ sự biết đối với ngươi."

Lâm Tiễn xua tay: "Đều là vì quốc gia mà chiến đấu, giáo sư Đinh, ông không cần khách sáo."

Đinh Nghi đứng thẳng.

Bước dài đi về phía giữa sân khấu.

Hàng vạn người Mỹ sớm đã đồng loạt bật chế độ im lặng.

Nhưng họ vẫn nghi hoặc trong lòng.

Tiến sĩ Max đã đưa ra một trong những tình huống của "giả thuyết Riemann'.

Tại sao ông già tóc trắng đến từ Trung Quốc này... dựa vào cái gì mà vẫn vững vàng tự tin như vậy?

Là ai đã cho ông ta dũng khí? Đi thẳng ra giữa sân khấu.

Hơn 300 vị giám khảo, lúc này cũng xì xào bàn tán, bị sự tự tin của giáo sư Đinh Nghi làm cho kinh ngạc!

Lễ nào...

Ông thực sự có vũ khí giết người nào trong tay? Dưới ánh mắt nghi vấn của mọi người.

Giáo sư Đinh Nghi khuông mặt hồng hào! Tự cao tự đại! Khí thế ngất trời! Ông lúc này. Như giao long bay trên những đám mây!

Giống như một thiên thạch hủy diệt trong vũ trụ! hắn nghĩ đến người thầy của mình!

Nghĩ về những anh hùng vô danh, mai danh ẩn tích trong đại sa mạc!"Các đồng chí ... hiện tại chính là thời hoàng kim mà các vị mơ ước!!" Giáo sư Đinh Nghi tự hào nhìn toàn bộ hội trường!

Nó dường như trẻ ra hơn hàng chục tuổi! Ông cầm micro.

Không hề sợ sự im lặng của hàng vạn người đó, hét lớn thật to!

"Yếu đuối và vô tri, không phải là trở ngại đối với sự tồn tại của con bò!! Kiêu ngạo mới chính là trở ngại của nó!"

"Bá chủ, không thể nhận được sự kính trọng thực sự! Áp bức, không thể đổi được phục tùng thực sự! Trung Quốc hôm nay, so với sự tưởng tượng của các ngươi còn cường thịnh mạnh mẽ hơn nhiều!"

"Hiện tại, ta thay mặt tất cả người dân Trung Quốc, hướng đến toàn thế giới, chứng minh một đề mục, đó là:"

"Phỏng đoán của Goldbachil". /.

Đằng! Đăng! Đằng! Đằng! Đằng!

Đằng! Đằng! Đăng! Đằng! Đằng!

Trong số hơn 300 giám khảo, ít nhất hơn một nửa đã đứng lên! Họ mở to mắt.

Nhìn ông già sáu mươi tuổi với khuôn mặt hồng quang trên sân khấu!

"Giáo... giáo sư Đinh Nghị, ông ta điên rồi sao? Ông ta muốn chứng minh "Phỏng đoán Goldbach'! Có phải là bị kích động không?"

"Nhiều năm như vậy, không ai dám đụng tới "Phỏng đoán Goldbach" Đây là ngõ cụt của toán học, căn bản không thể giải hoàn toàn!"

"Phỏng đoán Goldbach... Đây là một trong số các bảy bài toán khó thế kỷ, hoàn toàn xứng đáng là vấn đề toán học có độ khó nhất! Vẫn là nhất ky tuyệt trần!"

"Ta không tin! Tuyệt đối không có khả năng có người co thể chứng minh phỏng đoán Goldbachl Nếu như chứng minh được, tấm màn cuối cùng của toán học nhân loại sẽ bị xé bỏ!"

"Ta biết rất rõ Đinh Nghi, đây căn bản không phải đề tài nghiên cứu của ông! Tại sao ông lại đề xuất chứng minh phỏng đoán Goldbach vào lúc này? Việc này. .. Việc này thật điên rồ!"

"Ta không thể tin đó là sự thật... nhưng! Trong trường hợp này, với địa vị của Đinh Nghi... Ông dám nói những điều hoang đường sao? Ông có thể gánh vác được trách nhiệm này không??"

Vị trọng tài ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, .

Ông cầm chiếc micro trên bàn lên. Toàn bộ bàn trọng tài, chỉ có một chiếc micro này.

Nó được đặt trước mặt ông, điều đó có nghĩa là ... trong số hơn 300 vị giám khảo, ông là người lớn tuổi nhất, địa vị cao nhất, và nổi tiếng nhất...

Ông cầm micro lên, và hỏi một câu mà mọi người đều quan tâm nhất: "Cho phép ta mạo muội được hỏi một câu... Đinh Nghi tiên sinh, ông muốn chứng minh tình huống nào của "phỏng đoán của Goldbach"?"

"Như chúng ta đều biết, bước đột phá gần đây nhất của phỏng đoán Goldbach, là vào năm 1966 khi Trần Cảnh Nhuận tiên sinh của Trung Quốc các ông chứng minh một trong các trường hợp. Xin hỏi... lần này ông muốn chứng minh trường hợp nào? Có phải là giống như Trần Cảnh Nhuận không?"

Giáo sư Đinh Nghỉ khẽ mỉm cười.

Lắc đầu.

Bộ dạng ông lúc này, có phần tiên phong đạo cốt, cải lão hoàn đồng.

Ông dường như trở lại về khuôn viên nhà trường.

Tại câu lạc bộ đọc sách yêu nước.

Vô số sinh viên tình nguyện phục vụ tổ quốc, cùng nhau đọc to bài thơ: "Thanh niên mạnh chính là tổ quốc mạnh!"

"Những nhân vật phong lưu, vẫn hướng về ngày hôm nay!"

"Bảo vệ Hoa Hạ huy hoàng của chúng ta! Bảo vệ non sông vĩ đại của chúng ta!"

năm đó.

Đinh Nghi chỉ mới 18 tuổi.

Trong căn phòng học cũ nát bằng gỗ đó, ông và hàng chục học trưởng, học tỷ sôi sục lòng căm phẫn đọc to bài thơ.

Điều ông hét lên là niềm tin! Hét lên là ước mơ! Đến tận hôm nay Đinh Nghi vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Trong căn phòng gỗ cũ nát ấy.

Ông đứng sau một học trưởng cao hơn mình một cái đầu, phía trước hướng về lá cờ đỏ, phía sau nghênh đón ánh mặt trời mọc!

Mặt trời ấm áp chiếu vào cơ thể ông. Làm ông tràn đầy sức mạnh!

Vào thời điểm đó, ông đang dùng tất cả sức lực hét to một bài thơ "Thấm Viên Xuân - Trường Sa".

Thu lạnh đứng trông, Sông Tương ngược Bắc, Qua Quất Tử Châu. Trông núi non rực đỏ, Rừng cây nhuộm khắp, Mặt sông sắc biếc, Thuyền lớn chen đông. Ưng vút từng không,

Cá lùa đáy nước, Vạn vật kiếm tìm sự tự do Này trời rộng,

Hỡi mênh mông mặt đất, Ai khiển hưng vong? Bạn bè từng sánh ruổi giong, Nhớ buổi ấy, Sục sôi năm tháng ròng.

Lũ đồng học trai trẻ,

Tài hoa đang độ,

Thư sinh khí phách,

Nhiệt huyết hào hùng.

Bàn chuyện đất nước,

Chiến đấu văn chương,

Vạn Hộ Hầu trong mắt như không! Còn nhớ lúc, Giữa dòng sông giốn nước,

Chăn thuyên sóng tung?
Bình Luận (0)
Comment