Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 380: Con Đường Nhân Sinh Của Sắc Dục! Quá Khứ Trở Thành Thất Tông Tội

Chương 380: Con đường nhân sinh của Sắc Dục! Quá khứ trở thành Thất Tông Tội Chương 380: Con đường nhân sinh của Sắc Dục! Quá khứ trở thành Thất Tông TộiChương 380: Con đường nhân sinh của Sắc Dục! Quá khứ trở thành Thất Tông Tội

Chương 380: Con đường nhân sinh của Sắc Dục! Quá khứ trở thành Thất Tông Tội

Cũng không biết thế nào, mò mẫm một chút lại đụng phải một địa chỉ Internet, bắt đầu vô cùng chậm rãi mà hiện ra thêm một nội dung!

Trước tiên là bối cảnh đen kịt...

Sau đó là giống như một bức tranh cuốn, từng chút một, từng thẻ một hiện ra khiến Điền Miêu Miêu vô cùng kích động!

Nàng ta vẫn không nhúc nhích, giơ điện thoại không dám di chuyển chút nào! Đây là hy vọng sống sótl

Chỉ cần có thể kết nối vào cái websites này, nàng ta có thể nghĩ cách đem địa chỉ cùng cảnh ngộ của mình gửi ra!

Có lẽ sẽ có người nhìn thấy, đến cứu nàng ta! Đã qua rất rất lâu...

Cái websites này cuối cùng đã load xong.

Trên bối cảnh... Là một lão nhân ưu thương ánh mắt trống rỗng.

Tóc bạc trắng.

Trán cực lớn.

Đây là Einstein!

Điền Miêu Miêu thân là cao tài sinh, đương nhiên nhận ra vĩ nhân thế kỷ này.

Nàng đem lực chú ý đặt ở trên nội dung của websites...

"Hội tiếc nuối... giúp nhau..."

Điền Miêu Miêu chú ý tới, ở bên trong danh sách thành viên, nàng nhìn thấy con số 5 /7.

Nói cách khác, hội tiếc nuối giúp nhau này tổng cộng cần 7 thành viên, trước mắt mới chỉ gia nhập 5 người.

Sau 5/7, còn có một cái nút hình lập phương, phía trên dùng tiếng Anh viết "Join—us”

Điền Miêu Miêu lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của tri thức.

Loại tiếng Anh đơn giản này, nàng đương nhiên hiểu được! Đây là có ý 'gia nhập với chúng ta!

Nàng rất hưng phấn!

Điều này nói rõ, lý lịch sơ lược mà nàng viết ra, nhất định là có người xem! Sau khi nhấp vào cái nút kia. Hiện ra chính là một websites trống rỗng, giống như viết bưu kiện, phía dưới cùng nhất còn có đệ trình.

Không cần nói, đây là để cho người ta viết ý lịch sơ lược'.

Điền Miêu Miêu bắt đầu trực tiếp viết thư cầu cứu!

Nàng tin tưởng vào vị trí của chỗ mà mình miều tả, cùng với kiến trúc đặc thù chung quanh.

Nói rõ tên của kỹ điếm mà mình bị khống chế, cùng với tên giả Miêu Miêu mà nàng dùng.

Sau đó miêu tả phương hướng mà mình chạy trốn...

"Cầu xin các ngươi! Xin hãy đến cứu ta! Ta nguyện ý vì các ngươi mà làm bất cứ chuyện gì! Phần cuối cùng của 'ý lịch sơ lược, Điền Miêu Miêu còn ghi thêm."

[ Nhân sinh của ta, tràn đầy tiếc nuối! Mà tiếc nuối lớn nhất của ta, chính là ta không được sinh ra trong một gia đình giàu có! ]

[ Nếu như ta cũng giống như Đới Sở Thiền, sinh ra ở trong một gia đình giàu có, từ nhỏ ăn mặc không lo, muốn cái gì có cái đó... Ta hà tất phải mạo hiểm đi làm chuyện phạm pháp làm gì chứ? Ta cũng là bị ép bất đắc dĩ mà thôi! ]

[ Ta thừa nhận, vì hư vinh, ta đã vay rất nhiều tiền từ bọn cho vay nặng lãi, giả danh, giả mạo một đại tiểu thư giàu có... Nhưng sau lúc đó, vô số chủ nợ ép ta vào góc tường, bọn hắn muốn mạng của ta! Ta cũng là thật sự không có cách nào khác, mới nghĩ đến việc đi bắt cóc Đới Sở Thiền... Ta chẳng qua là vì một chút tiền mà thôi. Nhà nàng có tiền như vậy, căn bản không tiếc một chút này của ta! ]

[ Nếu như quả thật có thể đền bù tiếc nuối... Ta nguyện ý trả giá tất cả! Làm bất cứ chuyện gì cho các ngươi! Chỉ hy vọng các ngươi có thể cứu cuộc đời này của ta! làm trâu làm ngựa ta đều nguyện ý! Chỉ hy vọng... Kiếp sau... Có thể để cho ta sinh ở một gia đình giàu sang, không phải lại vì nghèo khó mà chịu tội... ]

Thứ mà Điền Miêu Miêu viết chính là chân tình. Sau khi nhấp vào đăng ký.

Tốc độ đường truyền nhanh đến bất ngời!

Tích tích!

Websites hiển thị [ đăng ký nhập hội thành công! Xin hãy chờ đợi xét duyệt của chúng tai ]

Điền Miêu Miêu thở phào một hơi... Ít nhất...

Mình đã có được hy vọng cứu vớt!

Đoạn đường này đến nay, đều là hao tâm tổn trí.

Không dám ngủ, không ăn cơm chạy lâu như vậy.

Điền Miêu Miêu vừa mệt vừa đói vừa chán nản... Trong khoảnh khắc này. Cảm giác hư thoát truyền đến. Phốc thông! s.

Điền Miêu Miêu trực tiếp té xỉu, ngã trên mặt đất...

Đợi Điền Miêu Miêu lại lần nữa tỉnh lại.

Lại là mùi vị quen thuộc... mùi cao su... Quả đông lạnh... Khăn ướt... Mùi cá... mùi vị trơn trượt...

Mở mắt ra.

Vẫn là căn phòng quen thuộc kia.

Lộn xôn.

Bẩn thỉu.

Khiến lòng người phiền toái...

Nàng phát hiện, mình bị trói lại, giống như con cá bị ném xuống đất.

"Thì ra... Ta lại bị bắt trở lại rồi..."

Điền Miêu Miêu không khỏi có chút bật cười.

Nhưng cười xong, liền khóc... Nàng đã có thể suy nghĩ đến cảnh ngộ sau đó của mình...

Qua không lâu sau.

Lão Nha dẫn theo mấy người tới đây.

Một trận đánh tàn nhẫn! Đánh tới thổ huyết!

Nhưng cuối cùng vẫn không lưu lại vết thương da thịt gì cả.

Điền Miêu Miêu lúc trước tốt xấu gì cũng là thành viên đội cổ động của đại học Đông Hải, muốn dáng người có dáng người, muốn mặt có mặt.

Lão Nha còn trông cậy vào 'tên đứng đầu bảng' này tiếp khách!

Cuộc sống sau đó, trước sau như một.

Điền Miêu Miêu mỗi ngày đều mong ngóng có người tới cứu mình.

Nhưng cuối cùng...

Hy vọng biến thành thất vọng... Thất vọng biến thành tuyệt vọng...

Cho dù khi nàng muốn triệt để từ bỏ, thậm chí muốn tìm kiếm hành động nông cạn! Cánh cổng kỳ tích...

Lần nữa mở ra với nàng!

"Chào ngươi, Miêu Miêu tiểu thư."

Một lão nhân tóc bạc dáng người cao gầy, đeo mặt nạ Einstein, dẫn theo mấy bảo vệ, xuất hiện ở trong căn phòng tràn ngập mùi cá tanh này. s.

Lão nhân tóc bạc mang mặt nạ tỉnh xảo mà ưu nhã này, khiến cho căn phòng này lại có chút nhà tranh phát sáng.

Càng đáng quý hơn chính là...

Vị lão nhân này nói tiếng Trung! Điền Miêu Miêu với vẻ mặt ngốc trệ ngẩng đầu. Nàng biết rõ, đây không phải khách nhân...

Loại khách nhân tôn quý như vậy, chắc chắn sẽ không tới loại nơi thấp kém hạ đẳng này... Nàng nhìn kỹ mặt nạ trên mặt của lão nhân.

Einstein...

Vẫn là Einstein ưu thương...

Cái này giống như đúc với bối cảnh trên websites kia! Trong lúc nhất thời!

Nàng vui đến phát khóc!

Vị lão nhân trước mắt này, giống như ánh sáng mặt trời, chiếu sáng cuộc đời sau này của nàng!

Cạch.

Cạch.

Lão nhân mang mặt nạ đi lên phía trước hai bước.

Cúi người.

Giơ tay về phía Điền Miêu Miêu.

Trong giọng nói tràn ngập sự ôn nhu và hiền lành...

"Sau này, chúng ta chính là đồng bọn!"
Bình Luận (0)
Comment