Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395: Chịu Luôn

Chương 395: Chịu Luôn Chương 395: Chịu LuônChương 395: Chịu Luôn

Chương 395: Chịu Luôn

“2. Ngạo mạn làm thế nào có thể dự đoán được tương lai? Làm thế nào có thể có được thông tin từ tương lai?”

Câu hỏi này cũng tương tự làm người ta không thể suy đoán được.

“Ngạo mạn” dự đoán tương lai, rất kỳ lạ. Có một số là chính xác.

Một số vốn là đúng, nhưng vì sự can thiệp của mình, đã trở nên sai lầm.

Đơn giản mà nói chính là có đúng có sai.

Nhưng có một vài thông tin, lại làm người ta có chút không thể hiểu được.

Ví dụ, hai câu nói từ chính miệng ông ta dưới đây

"Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần đợi ở quán bar MX là được, Đới Sở Thiền sớm muộn sẽ lại xuất hiện ở quán bar đó!"./.

"Ta biết rất rõ, kẻ làm xáo trộn lịch sử đó, sẽ tới tham gia lần tụ họp này". Những tình báo này là từ đâu tới?

Và ai đã cho ông ta sự tự tin mạnh mẽ như vậy?

Lâm Huyền rất, rất tò mò về câu trả lời cho câu hỏi này! Nhưng cũng tương tự như trên, thật đáng tiếc...

“Ngạo mạn” sẽ tuyệt đối không thể nói với hắn. Tạm thời, cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng.........

"Ha ha."

Lâm Huyền mỉm cười lắc đầu. Những điều này đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì......

“Ngạo mạn” lúc này, trong mắt Lâm Huyền, đã là một người chết rồi!“Bại lộ là tử vong!”

Không sai.

Đây là nửa đầu của “quy luật khu rừng bóng tối”. Mà nửa sau chính là “Phát hiện là tiêu diệt!”

Trong cuộc chơi trốn tìm giữa thần và quỷ này, Lâm Huyền cuối cùng đã giành chiến thắng trước! Trước khi “Ngạo mạn” giết được Lâm Huyền.

Lâm Huyền đã... giết chết “Ngạo mạn” rồi!./.

Tình huống hiện tại, là một tình huống rất thú vị.

Trong mắt của “Ngạo Mạn”, Lâm Huyền đã là một người chết. Ông ta tin chắc.

Ông ta sẽ không bị giam ở đây lâu nữa. Người của đại sứ quán, rất nhanh sẽ đưa ông ta ra ngoài.

Nước Mỹ không giống với Trung Quốc, ở đó có tiền là có quyền.

Thân là người giàu nhất trong thế giới ngầm, quyền lực của ông ta ở nước Mỹ, còn lớn hơn rất nhiều so với những gì ông ta thể hiện!

Ngay cả khi không cần đến sự can thiếp của đại sứ quán.

Ông ta cũng có rất nhiều cách để thoát ra ngoài.

Người trong Quốc hội đến đưa ta ra, có được không? Hơn nữa...

Ta cũng không phạm tội gì lớn, chỉ có một tội nhỏ sử dụng súng bất hợp pháp mà thôi!

Thứ nhất không chống cự, thứ hai không rút súng ra, thứ ba không gây ra bất kỳ tổn hại nào.

Cho dù là một công dân bình thường, cũng chỉ bị giam giữ vài ngày sẽ được thả ra, huống chỉ là người có thân phận đặc biệt như ta?

Chỉ cần ông ta lấy lại được tự do, trở lại nước Mỹ.

Ha ha.........

Một kẻ nhỏ nhoi như Lâm Huyền... mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?

“Ngạo Mạn” chỉ hận bản thân đã phát hiện ra Lâm Huyền quá muộn, nếu không đã trừ khử Lâm Huyền từ lâu rồi.

Trước đây bản thân ông đã phụ thuộc quá nhiều vào “thông tin”. Dẫn đến lơ là trong tư duy và suy nghĩ.

Nhưng cũng không trách bản thân mình được, tên Lâm Huyền này quả thật là phi thường! Quá thận trọng, quá cẩn thận!

Nếu không phải dựa vào những hành động: tuyên bố phản ứng nhiệt hạch, mai phục buổi tụ họp, đích thân đến thẩm vấn của Lâm Huyền, ông ta căn bản sẽ không có cách nào có thể xác nhận được Lâm Huyền chính là kẻ “làm xáo trộn lịch sử”.

Tuy nhiên cũng không cần gấp gáp.

Cái chết của Lâm Huyền, đã chắc như đỉnh đóng cột! Tuy nhiên.........

Cũng thật trùng hợp.

Trong mắt Lâm Huyền, “Ngạo Mạn” lúc này cũng là một người đã chết! Ông ta bại, là bại ở chính sự Ngạo Mạn của mình!

Ông ta đã quá bốc đồng.

Nghĩ rằng bản thân đã nắm phần thắng trong tay, trực tiếp nói ra lời uy hiếp đến mạng của của mình.

Quả thật. ở trong cục tuần sát, ta rất khó giết chết ông ta.

Mà sau khi người của đại sứ quán đến đón ông ta đi, bảo vệ ông ta, ta càng khó giết được ông ta. Nhưng...

Khó không có nghĩa là không thể!

“Ngay cả khi đó là một xác suất nhỏ 0,01%, chỉ cần ngươi đánh trúng, thì chính là 100%!”

Kỳ thực...

Tại mười phút trước, Lâm Huyền thực sự không làm gì được “Ngạo Mạn”. Cho dù khi hắn có năng lực viết thư gửi về quá khứ.

Nhưng nếu muốn dựa vào một bức thư để giết người, vẫn phải nghiêm túc nghiên cứu, tìm kiếm cơ hội.

Trong một thời gian ngắn.

Thật khó để giết được “Ngạo Mạn”. Nhưng ai bảo ông ta Ngạo Mạn như vậy?

Không hề che giấu một chút nào, đã trực tiếp giải bài toán trên giấy! Đây không phải là nộp mạng cho mình sao!

Trong phòng trò chuyện.

Hai người đã rất lâu không nói gì.

Lâm Huyền cảm thấy ông già này dù sao cũng coi như đã chết rồi, không bằng trước khi chết moi thêm vài câu.

“Ngạo Mạn, ta luôn tò mò, tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên “Hội tương trợ điều đáng tiếc” của ông rốt cuộc là gì?"

"Nếu ông sắp giết chết ta rồi, vậy thì nói cho ta biết đi?" Vì để có được đáp án.

Lâm Huyền không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể bỏ đi sự tự cao tự đại, khiêm tốn xin chỉ giáo.

Câu hỏi này đã quanh quẩn bên hắn quá lâu rồi!

Ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, bức bách muốn biết câu trả lời.

Các thành viên “thất tông tội”, được tuyển chọn quá khéo rồi!

Chưa nói tới việc mỗi người trong số bọn họ đều có liên hệ với mình.

Chỉ riêng về mật danh của bọn họ, đã hoàn toàn phù hợp với tác phong và tính cách của từng người

“Ngạo Mạn”—George— quả thực cực kỳ Ngạo Mạn!

“Đố Ky”—Lôi Hạo Long— quả thực đố ky với mình!

“Tham Lam”—Lão Quách— quả thực rất tham! “Lười Biếng"—Kẻ buôn người—thực sự muốn ăn ngon nhưng lười làm!“Háu Ăn"—Vương Hạo—Béo chảy mỡi

“Sắc Dục”—Điền Miêu Miêu—tú bà, Quá khớp nhau! Không phục không được.

“Ngạo Mạn”, mắt nhìn người của ông quá chuẩn rồi, quá xảo quyệt rồi! Lâm Huyền cảm thấy hổ thẹn.

Cho nên hắn mới khiêm tốn thỉnh giáo, “Ngạo Mạn” rốt cuộc đã sử dụng thủ thuật cao minh gì, để sàng lọc các thành viên một cách chính xác như vậy?
Bình Luận (0)
Comment