Chương 401: Người mang tin tức thứ ba cuối cùng đã hiện thân! Cái ôm dịu dàng, những lời yêu thương!
Chương 401: Người mang tin tức thứ ba cuối cùng đã hiện thân! Cái ôm dịu dàng, những lời yêu thương!Chương 401: Người mang tin tức thứ ba cuối cùng đã hiện thân! Cái ôm dịu dàng, những lời yêu thương!
Chương 401: Người mang tin tức thứ ba cuối cùng đã hiện thân! Cái ôm dịu dàng, những lời yêu thương!
"Aiz.. Bây giờ phải giải thích với cấp trên và đại sứ quán... sẽ phiền phức rồi..."
Lâm Huyền hỏi Lưu tuần sát: "Sự việc này rất nghiêm trọng sao?"
"Thành thật mà nói... là có chút nghiêm trọng. Nhưng chuyện như thế này xảy ra cũng là ngoài tầm kiểm soát, chúng ta cũng cứ dựa theo quy tắc mà làm.
Yên tâm đi, Lâm tiên sinh, sẽ không có ai phải chịu trừng phạt vì sự việc này, những sự việc như vậy trên phạm vi toàn quốc không phải là hiếm.
Những gì Lưu tuần sát nói đều đúng.
Chỉ cần nghỉ phạm không tự sát trước phiên tòa, thì không tính là trách nhiệm của Cục tuần tra.
Những sự cố tự nhiên như vậy, cái chết do liệt tim không thể dự báo như vậy, là khó có thể phòng trách được.
Trong video giám sát cũng được hiển thị rất rõ ràng.
Nhân viên giám sát cũng là người đầu tiền tiến hành hô hấp nhân tạo để cứu chữa.
Nhưng vẫn là không kịp.
Nghe được việc sẽ không ai phải chịu phạt, Lâm Huyền cũng cảm thấy yên tâm rồi, không nói gì nữa.
Sau khi phối hợp với các nhân viên của Cục tuần tra tường trình lại sự việc, Lâm Huyền nói lời tạm biệt với Lưu tuần sát, chuẩn bị rời khỏi Cục tuần tra.
Hiện tại, tổng cộng bắt được bốn thành viên của “Hội hỗ trợ tiếc nuối”, Lâm Huyền đã xử lý xong toàn bộ.
“Ngạo Mạn” bị mình dùng 42 giết chết.
“Tham Lam” cuộc đời này cũng coi như xong, giờ chỉ đợi xét xử.
“Sắc Dục” Điền Miêu Miêu đã lên kế hoạch bắt cóc Đới Sở Thiền hai lần, Đới Song Thành sẽ không để lại đường sống cho cô ta.
“Háu Ăn” Vương Hạo hoàn toàn bị lợi dụng vì quá dốt nát, sau hai ngày giáo dục sẽ thả ra.
Trận quyết đấu này.
Lâm Huyền... đoạt được toàn thắng! Ra khỏi tòa nhà Cục tuần tra.
Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, Lâm Huyền cảm giác như lại quay về “Hắc Ám Sâm Lâm” đen kịt không nhìn thấy gì... "¬ ¬
Đã tiêu diệt được “Hội hỗ trợ tiếc nuối” chen ngang này.
Trò trốn tìm giữa Lâm Huyền và “Ác Quỷ” lại quay về điểm xuất phát...Âm.
Lâm Huyền khởi động chiếc Rolls-Royce Huiying.
Đèn pha tự động tự động căn cứ chiều cao thân xe điều chỉnh góc độ, trong xe đèn nháy thạch anh, nhấp nháy nhấp nháy hiện lên thời gian hiện tại, 23:32.
Ngoại trừ tiếng ồn trong tòa nhà văn phòng kiểm tra. Thế giới bên ngoài, đều đã bước vào màn đêm tĩnh mịch. Lâm Huyền quay vô lăng quay đầu.
Với âm thanh trầm thấp và quý phái của động cơ.
Chiếc Rolls-Royce Huiying lao vào trong màn đêm...
Đầu vòi hoa sen trong phòng tắm phun nước ấm ào ào, ào ào dễ chịu. Rửa đi sự mệt mỏi cả đêm của Lâm Huyền.
"Thoải mái........."
Lâm Huyền cảm thán từ tận đáy lòng.
Sự thoải mái này, không chỉ là trên da thịt, mà còn cả về tinh thần.
Hôm nay đã toại nguyện như ý giết chết “Ngạo Mạn”, giải thể “Hội hỗ trợ tiếc nuối”, tiêu diệt mối đe dọa lớn nhất trước mắt.
Kết quả đạt được không hề nhỏ.
"Nhưng mà ... vẫn không được mất cảnh giác, cho dù là dư đảng “Phẫn Nộ”, hay là “Ác Quỷ” ẩn náu trong Hắc Ám Sân Lâm, đều là những mối nguy hiểm tiềm tàng cực lớn."
Sau khi tắm xong. Lâm Huyền như thường lệ đến thư phòng. Bật đèn lên.
Xoay cây bút chì bắt đầu suy nghĩ... lúc này.
Đồng hồ trên bàn, hiển thị thời gian là 00:31
Lại là thời gian quen thuộc làm người ta căng thẳng...
Không biết từ khi nào. Trong hai tháng trở lại, Lâm Huyền đã hình thành thói quen suy nghĩ trong đêm khuya.
Trong hoàn cảnh yên lặng không một tiếng động này. Càng làm cho hắn tập trung tinh thần.
Hắn xoay xoay bút.
Cảm thấy có chút mất mát ... kỳ thực ...
Tuy trận chiến chống lại “Hội hỗ trợ tiếc nuối” này, hắn đã giành được thắng lợi quyết định. Nhưng lại không lấy được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Nói trắng ra.
Cảm giác kiểu như tốn công vô ích.
Ban đầu vốn định "cược mạng" mình, "dùng thân thử pháp" để bức ép ra sự tồn tại của “Ác Quỷ”.
Nhưng “Ác Quỷ” cũng rất xảo quyệt. Có thể nó còn chưa ra đời. Hoặc có thể đơn giản là không cắn câu.
Nó giấu mình quá kỹ rồi! Khiến Lâm Huyền không thể tìm thấy! Nghĩ về Hắc Ám Sâm Lâm rộng lớn và vô tận đó.
Lâm Huyền đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng...
Bản thân trong tương lai, đã tìm kiếm hơn 20 năm, cũng không thể tìm ra được sự tồn tại của “Ác Quỷ”.
Ta... trong cuộc đời này...
Thực sự có thể tìm được “Ác Quỷ” sao?
“Ác Quỷ” nhất định cũng biết rõ “Pháp tắc Hắc Ám Sâm Lâm”. Đối mặt với Lâm Huyền, người có trong tay hòm thư và năng lực xuyên không thời gian.
Nó cũng rõ đạo lý "bại lộ là tử vong", vì vậy nhất định sẽ giấu mình thật kín, không để cho Lâm Huyền dễ dàng phát hiện ral
Nhưng mà.........
Nếu như mình giống như Lâm Huyền trung niên trong tương lai.
Bận rộn nửa cuộc đời, vẫn không tìm ra “Ác Quỷ” là ai.
Không phải vẫn là không thể cứu tương lai tránh khỏi sự sụp đổ, cứu thế giới tránh khỏi sự hoang tàn sao?
"AlZ..........
Vừa nghĩ đến việc như mò kim đáy biển, tìm cơm giữa sa mạc.
Lâm Huyền cảm thấy có chút bất lực.
'“Ác Quỷ” rốt cuộc đang ở đâu... Ta căn bản không thể tìm ra được"
Phù, lúc này!
Trong căn phòng các cánh cửa đã đóng kín này! Đột nhiên một cơn gió ập đến!
Làn gió ấm áp và dịu dàng, giống như ánh nắng mùa xuân tháng ba làm người ta cảm thấy dễ chịu... Làn gió sảng khoái thổi vào gáy Lâm Huyền.
Lâm Huyền có “ảo giác” như được ai đó vuốt ve. Không sail Lâm Huyền mở to hai mắt! Trời ơil Đây không phải là ảo giác!
Theo hai quả mềm mềm dán vào lưng hăn, Hai cánh tay trắng nõn nà vòng qua cổ hắn, một làn tóc đen thẳng mượt thơm quyến rũ rủ xuống bên tai hắn, đây không phải là ảo giác!
Đây là hiện thực!
Một người phụ nữ có hơi thở quen thuộc, mùi thơm quen thuộc đang dán vào lưng hắn, ôm chặt lấy hắn...
Giọng nói của nàng.
Trong trẻo thanh tao như tiếng chuông đồng: “Nếu như không tìm được, thì đừng cố tìm nữa”.
"Chi bằng cứ để ta chết ở Chicago, thì tất cả mọi chuyện... đều có thể kết thúc rồi..."./.