Chương 407: Trái tỉm của Lưu Lộ lại lần nữa xúc động! Tương lai năm 2041!
Chương 407: Trái tỉm của Lưu Lộ lại lần nữa xúc động! Tương lai năm 2041!Chương 407: Trái tỉm của Lưu Lộ lại lần nữa xúc động! Tương lai năm 2041!
Chương 407: Trái tim của Lưu Lộ lại lần nữa xúc động! Tương lai năm 2041!
Lâm Huyền đầu bù tóc rối.
Trên mặt đất giấy viết thư rơi vãi bừa bãi lộn xộn, vò thành một cục.
Nhìn ra được...
Vì viết hai phong thư này, hắn đã phí rất nhiều tế bào não, nhưng vân rất không hài lòng.
Lâm Huyền lúc này, viết vô cùng chăm chú.
Hắn gật đầu một cái với Liêu Y Y, rồi tiếp tục viết thư, khó khăn lắm mới có mạch suy nghĩ, cũng không thể bị cắt ngang.
Ngày hôm sau, hắn với tư cách người mang tin tức thứ hai, phải xuyên không đến ngày 4 tháng 7 năm 2021.
Hắn cần làm hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, nhắc nhở bản thân của quá khứ, [ ác ma] đã bị thức tỉnh, để cho hắn đề cao cảnh giác, không thể không ý thức được nguy cơ giống như lúc trước nữa.
Dù sao... kẻ địch cũng đã xuất hiện rồi.
Nhất định phải nhanh chóng ngộ ra được [ bảo hiểm tử vong] , [ pháp tắc thay đổi thời không] ,
[ pháp tắc Hắc Ám Sâm Lâm] mới được.
Về phần chuyện thứ hai...
Chính là phải đi đến cổng quán bar MX, cứu được Đới Sở Thiền.
Nghĩ đến việc mất đi Đới Sở Thiền...
Lâm Huyền lúc này đã là trung niên, vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Đều trách mình!
Trách bản thân suy luận sai lầm, sai lầm cho rằng Lôi Hạo Long chính là [ ác ma] , cho nên mới phái Đới Sở Thiền vượt qua thời không làm thích khách, giết chết Lôi Hạo Long.
Nhưng mà, tương lai cũng không phải vì vậy mà thay đổi. Cái này nói rõ.
[ác ma] cũng không phải Lôi Hạo Long. Điều này đồng thời cũng nói rõ...
Một loạt việc làm của Đới Sở Thiền đều vô dụng, hy sinh một cách vô ích... haizz. Loại tâm trạng này.
Lại khiến cho Lâm Huyền cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhất là lúc Lưu Lộ khóc mà nói với mình: "Người mang tin tức hoá thành trạng thái lượng tử vượt qua thời không, năng lượng vật chất đặc thù của bọn hắn đều đã biến mất ở thời đại này! Cho nên... Mặc dù tương lai phát sinh thay đổi, Đới Sở Thiền nàng vẫn sẽ không phục sinh ở thời đại này! Nàng đã vĩnh viễn sụp đổ ở trong khe hở lượng tử..."
Hắn càng áy náy không thôi.
Nhưng mà, Lâm Huyền không hề trách Lưu Lộ.
Bởi vì hắn rất rõ, cho dù Đới Sở Thiền không đi, Liễu Y Y cũng sẽ đi, Liễu Y Y không đi, mình cũng sẽ đi...
Trên thế giới này.
Cũng phải có người xông tới phía trước.
Cũng phải có người phụ trách tinh thần biển rộng.
Lúc này, bản thân sắp xuyên không với tư cách người mang tin tức thứ hai, sau đó là Liễu Y Y với tư cách là người mang tin tức thứ ba mà xuyên không.
Mặc dù một ngày kia, thế giới được cứu vớt, nhưng trong tương lai trở nên tốt đẹp kia, cũng sẽ không có sự tồn tại của ba người bọn họ nữa.
Thậm chí không có ai nhớ rõ bọn họ... Sợ ư?
Lâm Huyền, Liễu Y Y, thậm chí Đới Sở Thiền cũng chưa bao giờ cảm thấy đáng tiếc sợ hãi.
Từ xưa đến nay, nhất là từ thời cận đại đến nay, thứ mà Trung Quốc không thiếu nhất chính là anh hùng vô danh!
Ở bên trong loại tận thế này.
Có thể hy sinh thân mình đền nợ nước vì 1. 4 tỷ nhân dân Trung Quốc.
Lâm Huyền cảm thấy ngược lại là một loại vinh hạnh!
Cạch.
Theo với nét bút cuối cùng.
[ Một phong thư cuối cùng] cũng viết xong rồi.
"Viết xong rồi ư?"
Lưu ý đến động tĩnh dừng lại của Lâm Huyền, Liễu Y Y hỏi.
Lâm Huyền gật gật đầu.
Liễu Y Y giơ tay:
" [phong thư thứ nhất] đâu? Cho ta xem thử."
Lâm Huyền cũng không nói gì thêm, cầm lấy hai trang giấy viết thư bên cạnh, đưa tới. Liêu Y Y nhận lấy.. ¬¬
Đi đến bên cạnh Lâm Huyền, nghiêng đèn xem nội dung bức thư.
Sau khi xem xong, Liễu Y Y nhíu mày: "Ông xã, cái này không giống như những gì chúng ta nói!"
Liễu Y Y chỉ vào một câu trên tờ giấy, nhìn Lâm Huyền: "Hai chúng ta rõ ràng đã nói, phải đem câu nói [ nếu như tùy tiện cứu Liễu Y Y, khiến cho nàng vốn dĩ nên chết đi sống tiếp, sẽ bởi vì hiệu ứng hồ điệp cực lớn (*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó), thức tỉnh một ác ma hủy diệt thế giới] viết vào!"
"Tại sao ở trong phong thư này của ngươi, một chữ cũng không đề cập đến? Ngươi viết hàm hàm hồ hồ như vậy, ngươi của quá khứ căn bản là không ý thức được tầm quan trọng của việc cứu sống tai Aiz..."
Liễu Y Y thở dài một hơi, bước tới: "Ông xã, chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Là ngươi của quá khứ đã cứu sống ta, vậy thì để cho ngươi của quá khứ lại một lần nữa đưa ra lựa chọn! Để cho hắn quyết định, đối mặt với cái giá lớn như hủy diệt thế giới, còn muốn cứu sống ta nữa hay không."
"Nhưng mà bức thư ngươi viết, hoàn toàn chính là tránh nặng tìm nhẹ! Không đề cập chút nào đến ác ma cùng với chuyện thế giới bị hủy diệt!"
Đối mặt với sự phẫn nộ của Liễu Y Y.
Lâm Huyền chỉ khẽ mỉm cười.
Mặc dù người đã trung niên, dấu vết tàn phá của năm tháng, nếp nhăn đầy trên gương mặt, nhưng nhờ có được sự giúp đỡ, thường xuyên luyện tập, Lâm Huyền lúc này vẫn có tỉnh thần kinh người, khí độ phi phàm như trước.
"Chính là bởi vì muốn để cho ta của quá khứ đưa ra lựa chọn, cho nên mới không thể viết theo như những gì ngươi nói. Ta lúc đó vừa mới có được hòm thư, tâm trí còn chưa đủ trưởng thành, chúng ta không thể đem chuyện thế giới hủy diệt này đi cưỡng ép để cho hăn đưa ra lựa chọn trái lương tâm."
"Ngươi cũng biết, ta là một người rất công bằng. Nếu như chuyện mà ta không làm được, ta sẽ không cưỡng ép ta của quá khứ... Hoặc là nói lừa gạt ta của quá khứ đi làm. Ta của mỗi một độ tuổi, đều có tự do lựa chọn nhân sinh của mình."
"Hơn nữa... nếu như hắn hối hận vì cứu sống ngươi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể viết thư cho bản thân của quá khứ, tiến hành đổi ý. Hiện tại hòm thư ở trong tay hắn, hắn gửi thư dễ dàng hơn nhiều so với chúng ta."