Chương 411: Bí mật của 00:42!
Chương 411: Bí mật của 00:42!Chương 411: Bí mật của 00:42!
Chương 411: Bí mật của 00:42!
Két. . Lúc này, Lâm Huyền đã xem xong phong thư này rồi.
Hắn đem lá thứ nhét lại vào trong phong thư, bỏ vào trong ngăn kéo, đi ra khỏi thư phòng.
"Haizz..."
Liễu Y Y trong lòng thở dài.
Nàng rất rõ.
Chàng trai trước mắt này... bánh răng vận mệnh của hắn đã bắt đầu chuyển động rồi. Lần này đi ra khỏi cửa.
Hắn sẽ ý thức được, bên cạnh có sự tồn tại hải lượng của 42.
Tiếp theo đây, hắn sẽ ở trong sảnh triển lãm Ferrari, gặp phải lớp trưởng Vương Hạo thân là nhân viên sale.
Sau đó, hắn sẽ biết được tin tức mình chết ở Chicago.
Cuối cùng...
Cũng chính là vào nửa đêm nay!
Hắn sẽ thử viết một phong thơ gửi về quá khứ, thông qua việc thay đổi lịch sử để cứu sống mình!
Nghĩ tới đây.
Liễu Y Y không khỏi siết chặt nắm đấm.
Kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện.
Đầu là bắt đầu từ nơi này!
Liễu Y Y vẫn không nhúc nhích đứng ở đằng sau bức màn, giống như đứa đầu đất ngẩn người.
Không có cách nào cả...
Mặc dù như vậy vô cùng khó chịu.
Nhưng để giảm bớt tiêu hao năng lượng, dùng hết khả năng kéo dài thời gian sụp đổ của mình, nàng chỉ có thể kìm nén nỗi cô đơn lạnh lẽo và khó chịu, hành động như một người gỗ.
Cái bóng của cửa sổ, theo với mặt trời nghiêng về hướng tây mà di động.
Từng chút...
Từng chút một... Theo với mặt trời từ tây sang đông.
Cái bóng của cửa sổ trên sàn nhà cũng dần dần từ đông sang tây... Càng kéo càng dài... Rốt cục... Mặt trời đã lặn rồi.
Mặt trời lặn xuống, ánh trăng treo lên.
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào...
Cái bóng của cửa sổ lại bắt đầu một vòng vận động với.
"A - thật nhàm chán-"
Liễu Y Y phàn nàn trong lòng.
Quả nhiên giống như lời Lâm Huyền nói...
Mình với tư cách là người mang tin tức thứ ba, mới là gian khổ nhất!
Như vậy chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể đứng ở đây mà sống, thật sự là quá tra tấn người!
"Lâm Huyền à... chừng nào thì ngươi mới về nhà chứ! Mau trở về đi!" ... Rốt cục!
Khi ánh trăng mọc lên cao nhất trên không trung, cái bóng của cửa sổ treo trên bàn sách.
Ngoài cửa truyên đến âm thanh mở khóa.
Bành!
Theo với sự đóng lại của cửa chống trộm, Lâm Huyền đi ngang qua cửa thư phòng, say khướt đi vào trong phòng tắm.
Rắc rắc
Vòi tắm đầu rồng mở ra.
Lâm Huyền tắm ở bên trong.
"Ồ- mùi rượu nồng quá, đây là đã uống bao nhiêu chứ... mặc dù Liễu Y Y không thể di chuyển, không thể nói chuyện, không có thật thể."
Nhưng mà công năng ngũ quan của nàng vẫn là bình thường.
Nữ sinh đều sẽ mẫn cảm một chút đối với mùi rượu.
Cho nên khoảng cách xa như vậy, Liễu Y Y cũng ngửi được mùi rượu trên quần áo, trên người của Lâm Huyền.
Xem ra...
Bạn học cũ gặp mặt, uống không ít rượu.
Thật lâu sau.
Lâm Huyền tắm xong, bước vào thư phòng.
Có lẽ là cảm thấy ánh trăng rất đẹp. Hắn trực tiếp đi đến bên cạnh cửa sổ.
Lắc-rắc—— một tiếng! Kéo bức màn ral
Khiến cho ánh trăng sáng tỏ trực tiếp chiếu vào căn phòng.
Đùng!
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Giờ khắc này! Tim của Liễu Y Y đập rất nhanh!
Lâm Huyền lúc này, cách nàng không quá hai ba centimet!! Hai người quả thực sắp dán lại với nhau!
Đương nhiên...
Liễu Y Y cũng không phải thẹn thùng gì.
Hai người đều đã là vợ chồng già rồi... Có cái gì mà xấu hổ chứ? Nàng chỉ là có chút "Có tật giật mình!"
Mặc dù biết rõ, [ trạng thái lượng tử không nhìn thấy] không chỉ là không nhìn thấy, sờ cũng không sờ được.
Nhưng mà...
Một người sống to lớn cách mình gần như vậy.
Người dù sao cũng có chút căng thẳng!
Dưới loại căng thẳng này...
Liễu Y Y giống như phản xạ có điều kiện, di chuyển một bước nhỏ về phía bên cạnh... ấy!
Sau khi di chuyển hết một bước nhỏ này, Liễu Y Y đã bắt đầu hối hận rồi! Thất bại trong gang tấc! ! I
Chính năng lượng lượng tử tiêu hao khi chuyển động một bước nhỏ này, có thể sẽ khiến cho thời gian mình tồn tại ở thời không này giảm bớt hơn mấy chục phút!
"Quá thiệt rồi... Dù sao hắn cũng không nhìn thấy được ta, ta di chuyển cái gì chứi"
Liễu Y Y trong lòng phàn nàn bản thân.
Đồng thời hạ quyết định, sau này tuyệt đối không được cử động thêm nữa! Bản thân năng lượng đã không nhiều...
Nếu đi tới đi lui tiêu hao năng lượng.
Vậy mình tuyệt đối không cầm cự nổi đến ngày 16 tháng 8, đã sụp đổ rồi...
Lâm Huyền sau khi kéo màn cửa sổ ra, nhắm mắt lại cảm nhận hơi lạnh của gió đêm. Dáng vẻ rất hưởng thụ.
Sau đó. Hắn liền lui về trước bàn sách, ngồi xuống, bắt đầu viết thư.
Lúc này đã là hơn 12 giờ đêm.
Lâm Huyền mệt mỏi cũng phải viết thư... Cái đó không cần nghĩ, nhất định là đang viết thư cho hắn của quá khứ.
Liễu Y Y lẳng lặng lắc đầu.
Nàng đã nghe Lâm Huyền nói qua.
Lâm Huyền trẻ tuổi lúc ấy vì cứu mình, đã tốn rất nhiều công sức.
Phong thư đang viết hiện tại, là viết cho Lâm Huyền một ngày trước khi vụ nổ súng ở Chicago xảy ra.
Trong thư nói cho Lâm Huyền ngày mồng 1 tháng 9 năm 2015:
[ Liễu Y Y ngày mai muốn đi Đại Kịch Viện Chicago xem ca kịch, nhưng không may, ngày mai Đại Kịch Viện sẽ xảy ra vụ xả súng khủng bố, 37 người chết, Liễu Y Y chính là một trong số đó. ]
[ Mặc dù các ngươi liên lạc càng ngày càng ít, đã sắp giống như các bạn cùng lớp khác không liên quan gì đến nhau, nhưng ngươi cũng không hy vọng người đã từng ngồi cùng bàn chết thảm ở nơi tha hương dị quốc đúng chứ? Nói cho nàng biết chuyện này, bảo nàng tuyệt đối không được đi Đại Kịch Viện Chicago, rời xa chỗ đó! ]
Nội dung trong thư là viết như vậy.
Nhưng mà Liễu Y Y rất rõ, phong thư này là sai lầm, tuyệt đối không thể gửi về quá khứ, nếu như phong thư này thật sự gửi đi...
Vậy thì sẽ dân đến phiền toái càng lớn hơn!
Đầu tiên...
Nàng rất rõ ràng tính cách của mình.
Nếu như nàng sớm đã biết chuyện này, tuyệt đối sẽ gọi 911 báo động, lại để cho cảnh sát nước Mỹ đi điều tra chuyện này.
Nàng thật sự không đành lòng để cho 36 người khác chết ở trong vụ xả súng.
Nếu như mình không biết chuyện này coi như xong.
Nếu như đã biết, vậy thì bất luận như thế nào, không thể nào không có lương tâm, bản thân 18 tuổi năm đó một mình sống tiếp, nhất định sẽ làm như vậy.
Mà nếu như để cho hơn ba mươi người vốn nên chết toàn bộ sống sót... Tương lai sẽ triệt để lộn xôn!