Chương 414: Từ bỏ tương lai, trợ giúp quá khứ!
Chương 414: Từ bỏ tương lai, trợ giúp quá khứ!Chương 414: Từ bỏ tương lai, trợ giúp quá khứ!
Chương 414: Từ bỏ tương lai, trợ giúp quá khứt
Đối mặt với kẻ địch không thể tưởng tượng như vậy, nhân loại không hề có sức lực đánh trả, chỉ có thể liên tiếp bại lui.
Cuối cùng...
Vẫn là Lâm Huyền đứng dậy!
Vị anh hùng vĩ đại nhất nhân loại từ trước tới nay, dẫn đầu nhân loại vô số lần thử chiến đấu!
Nhưng cuối cùng...
Tương lai cơ bản giống nhau lập lại vô số lần.
Nhân loại tất cả đều là thất bại thảm hại không cách nào thay đổi...
Lâm Huyền vẫn không từ bỏ.
Sau khi phái người mang tin tức ám sát Lôi Hạo Long.
Hắn kiên định cho rằng, mấu chốt đánh thắng trận chiến tranh thời không này, không phải ở hiện tại, mà ở quá khứ!
"Nếu muốn thắng được trận chiến này... Không, nếu muốn mơ hồ thắng được trận này! Nhất định phải đem ngọn lửa hy vọng gửi gắm đến quá khứ! Để cho bọn ta của quá khứ sớm tìm thấy [ ác ma], giết chết hắn trước khi hắn sinh rat"
Trò chơi trốn tìm...
Cái này giống như trò chơi trẻ con vậy.
Lại trở thành trò chơi hủy diệt toàn bộ thế giới.
Nhưng Lâm Huyền ví von quả thực không sai.
Cái này là một [ trò chơi trốn tìm của thần và ác ma].
Trong trận chiến đấu Hắc Ám Sâm Lâm này, ai bại lộ thân phận trước, ai bị tìm thấy trước thì người đó thua.
Chỉ tiếc, rất có tính hí kịch chính là:
Mãi cho đến cuối cùng, Lâm Huyền vẫn không tìm được [ ác ma], đồng thời [ ác ma] cũng không tìm được Lâm Huyền.
Nhưng đối với quan điểm này, Lâm Huyền không phủ nhận.
Nói đến vấn đề này, Lâm Huyền với vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có "Ta không tìm được [ác ma] thật sự... Là năng lực của ta chưa đủ, thực sự không tìm ra được [ ác ma] là ai." "Nhưng [ác ma] rốt cuộc có tìm được ta hay không... Ta căn bản không dám xác định!"
"Rất có thể, [ ác ma] đã sớm biết ta là ai! Nhưng nguyên nhân nó không giết ta... có lẽ chính là bởi vì có một số nhân quả nào đó, nhất định phải để cho ta còn sống. Băng không chính là..."
Vẻ mặt tang thương của Lâm Huyền dừng một chút, không nguyện ý nói ra: "Bằng không chính là... Ta, cùng với nhân loại chúng ta, ở trong mắt của [ ác ma] , có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào, giống như côn trùng nhỏ yếu ớt vô năng..."
[ác ma] nó căn bản là... Không quan tâm...". Trong thế giới tương lai. [ác ma] không chỉ có lực lượng vô cùng cường đại, hơn nữa còn ẩn nấp vô cùng chặt chẽ. Nhân
loại không có cách nào hạ gục nó.
Cho nên...
Cuối cùng, Lâm Huyền vĩ đại đứng đầu mới quyết định [ Từ bỏ tương lai! Trợ giúp quá khứ! ]
Dùng kế hoạch to lớn này làm chỗ dựa, nhân loại đã kiến tạo máy đường hầm, đồng thời thực hiện lân đầu xuyên qua thời không...
Ý tưởng của Lâm Huyền rất đơn giản, cũng rất rõ ràng.
Từ ngày [ác ma] bắt đầu sinh ra đời, nhân loại đã thất bại thảm hại, đối mặt với [ ác ma] không có một chút sức đánh trả.
Bởi vậy...
Nếu muốn tìm được đồng thời giết chết [ ác ma] , thời cơ duy nhất chỉ có quá khứ! Chỉ có ở quá khứ khi [ ác ma] vẫn còn chưa sinh ra!
Đem tất cả hy vọng, đều đặt ở trên người thiếu niên Lâm Huyền!
Bành!
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, đã cắt đứt hồi ức của Liễu Y Y.
Lâm Huyền cắm đầu cắm cổ xông vào thư phòng.
Lục tung tứ phía trên mặt bàn: "Ồ... ? Cái chìa khoá Ferrari của ta đâu?"
Không tìm thấy kết quả.
Hắn lại đi ra khỏi thư phòng, đến trong phòng ngủ nói chuyện cùng với Liễu Y Y trẻ tuổi... trong những ngày tháng sau đó. .
Liêu Y Y đã nhớ hết rồi.
Bất kể phát sinh chuyện lớn gì, nàng cũng tuyệt đối không nhúc nhích! Bảo tồn năng lượng!
Nhưng mà... mình dù sao cũng là nữ nhân. Đều tương đối cảm tính.
Từng có mấy lần, bản thân thật sự không nhịn được...
Khi Lâm Huyền quyết định đánh cược mạng sống, bại lộ bản thân muốn bức ra [ ác ma] giết chết mình, Liễu Y Y áy náy khó nhịn từ sau bức màn lại lần nữa xông ra ngoài.
Lúc ấy, bức màn nhấc lên giống bị gió thổi, quét đến sau phần gáy của Lâm Huyền. Vẫn là lý trí chiến thắng xung động.
Liễu Y Y không tiếp tục đi lên phía trước... Lâm Huyền tương lai nói đúng. Đường vòng mà nhân sinh nên đi, kỳ thật một mét cũng không thể thiếu.
Có một số việc...
Là Lâm Huyền bây giờ bắt buộc phải trải qua.
Có những sai lầm...
Cũng là Lâm Huyền bây giờ phải đi nếm thử.
Thất bại là mẹ thành công.
Không có đủ thất bại tích lũy kinh nghiệm, thành công làm sao có thể dễ dàng như vậy? Còn có mấy lần...
Nhìn vật nhớ người.
Thấy Lâm Huyền hơn nửa đêm không ngủ ở chỗ này vò đầu bứt tai, Liễu Y Y không khỏi nghĩ tới trong thế giới tương lai, Lâm Huyền cũng giống vậy, cũng là thói quen suy nghĩ thâu đêm giống vậy, tóc bạc cả ral
Hắn mới 42 tuổi...
Trên đầu đã có rất nhiều tóc bạc rồi... Đổi lại là nữ nhân nào khác có thể không đau lòng sao?
Tí tách... Tí tách...
Giọt nước mắt tưởng niệm và áy náy rơi xuống, hóa thành từng giọt lượng tử màu xanh da trời, tiêu tán trong không khí...
Một loạt động tác này.
Mặc dù Lâm Huyền cũng không nhìn thấy.
Nhưng trong lòng của Liễu Y Y rất rõ, cái này đã tiêu hao năng lượng rất lớn.'Haizz... Ta thật sự không phải là một người mang tin tức hợp cách..."
Trong lòng của nàng rất rõ.
Bởi vì những động tác nhỏ của mình...
Trạng thái lượng tử của mình, nhất định là không chống đỡ nổi đến ngày 16 tháng 8. Cụ thể có thể chống đỡ đến lúc nào.
Vậy thì phải xem thiên mệnh rồi... Rốt cục.
Buổi tối ngày 2 tháng 8, sau khi Lâm Huyền xuất phát đến cục tuần tra.
Chân trước của hắn mới bước ra cửa, trong thư phòng liền rơi lả tả mảng lớn mảnh vụn lượng tử trên mặt đất!
"Haizz... Xem ra, cuối cùng là chống đỡ không được đến ngày 16 tháng 8 rồi." "Chỉ có thể đem phong thư cuối cùng gửi cho hắn vào đêm nay!"
Bản thân đã tận lực rồi...
Nhưng trạng thái lượng tử chính là không ổn định như vậy.
Liễu Y Y cũng không có cách nào cả.
Trong 48 ngày ở đây giống như đầu gỗ, nàng đã từng vô số lần phàn nàn thời gian trôi qua quá chậm!
Cuộc sống như vậy quá khó chịu!
Thật sự là muốn nhanh chóng đến ngày 16 tháng 8, đem thư gửi cho Lâm Huyền, sau đó xong hết mọi chuyện! Nhưng mà...
Đợi đến ngày hôm nay chính thức phải ly biệt.
Trong lòng của Liễu Y Y vẫn là không nỡ! Trạng thái lượng tử lần này vừa sụp xuống...
Vậy cũng chính là chính thức vĩnh biệt.
Bản thân cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Huyền được nữa, cũng không nghe được giọng nói của hắn, cũng không sờ được tay của hắn nữa...
Loại cảm giác này.
Quả thực còn khó chịu hơn cái chết!