Chương 441: Sự lựa chọn của Văn Linh!
Chương 441: Sự lựa chọn của Văn Linh!Chương 441: Sự lựa chọn của Văn Linh!
Chương 441: Sự lựa chọn của Văn Linh!
[ Phẫn nộ] không nói gì, lễ phép mà lại thân sĩ cười cười: " Nếu như ngươi gia nhập chúng ta, trở thành một thành viên của chúng ta... tiếc nuối của ngươi, chưa chắc không thể đền bù được.
Lực lượng của Í hội tiếc nuối giúp nhau] rất lớn, vượt xa suy nghĩ của ngươi. Nhưng trước khi ngươi xác nhận gia nhập với chúng ta... Thật xin lỗi, ta không thể nào tiết lộ cho ngươi nhiều tin tức hơn nữa.
"Hơn nữa... Ta phải nói rõ, [ sắc vực] chảng qua là danh hiệu của Thất Tông Tội mà thôi, chuyện không giống như trong suy nghĩ của ngươi chút nào đâu, giống như ta là [ Phẫn nộ] , Vương Hạo là [ háu ăn] , đây chỉ là một danh hiệu trong tổ chức."
Dứt lời.
[Phẫn nộ] từ trong túi lấy ra một cái điện thoại IPHONE hoàn toàn mới, niêm phong đóng gói hộp còn chưa mở ra.
Sau đó, lại lấy ra một phong thư, đưa cho Văn Linh: "Trong phong thư, có một cái sim điện thoại, còn có một tờ giấy viết thư, trên đó viết địa chỉ Internet của Í hội tiếc nuối giúp nhau] , cùng với mật mã thẻ đối chiếu trên websites."
"Hy vọng ngươi vì nhân sinh của ngươi, cẩn thận cân nhắc một chút. Nếu như ngươi muốn gia nhập chúng ta, mời đúng giờ tham gia cuộc tụ hội lần sau, chúng ta sẽ rất hoan nghênh sự gia nhập của ngươi."
"Văn Linh nữ sĩ, xin phải quý trọng cơ hội quý giá lần này. Nếu như cuộc tụ hội ngày đó ngươi vắng mặt... Chúng ta sẽ coi như ngươi đã từ bỏ phần vinh quang này, khiến ngươi vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành đồng bọn của chúng ta."
Sau khi nói xong.
[Phẫn nộ] cười cười. Tháo mũ xuống. Hành lễ từ biệt.
Biến mất ở trong ghế xe Lincoln màu đen ở phía xa. Còn Văn Linh.
Nhìn điện thoại cùng phong thư mới tinh trong tay.
Rơi vào trâm tư...
Rất nhanh.
Văn Linh không do dự quá lâu.
Đã hạ quyết tâm.
"Nhất định là một đám lừa đảo... Không có ý tốt!"
Văn Linh cảm thấy những lời mà lão nam nhân kia nói, đều quá lắm rồi! Cái gì mà hối hận... Đền bù tiếc nuối... Khiến cho bọn hắn giống như có thể điều khiển thời không, thay đổi lịch sử. Suy nghĩ của Văn Linh thật sự rất tốt.
Đầu óc cũng không giống như cái loại mọt sách đần độn Vương Hạo kia.
Trực giác của nàng nói cho nàng biết
[ hội tiếc nuối giúp nhau] tuyệt đối là tổ chức—nghiêng giáo!
Mặc dù không biết tổ chức này rốt cuộc có mục đích gì, tại sao phải mời mình— nhập hội.
Nhưng mà...
"Ai muốn chơi với bọn hắn thì chơi đi, ta không rảnh chơi."
"Vương Hạo à... Ngươi thật đúng là kẻ đần..."
Haizz.
Văn Linh bất lực thở dài.
Vương Hạo thích mình, mình không có gì bất ngờ cả.
Lúc trước khi Lê Hoa Thể gây sốt cả nước, nam sinh viết thư tình tỏ tình mình nhiều vô kể.
Mặc dù mình được hoan nghênh không bằng hoa hậu giảng đường Liễu Y Y.
Nhưng mà khí chất thiếu nữ văn nghệ thêm với thiết lập nhân vật thiên kim đại tiểu thư kia, lúc còn học trường 3, đối với nam sinh mà nói quả thực chính là đả kích chí mạng.
Nhưng mà điều khiến cho Văn Linh cảm thấy ngạc nhiên chính là.
Vương Hạo vậy mà lại vì nàng, có thể làm được đến bước này!!
Tuyệt đại đa số nam sinh, thầm mến một nữ sinh sau một thời gian ngắn, sẽ chuyển sang thầm mến một nữ sinh khác.
Còn có một số nam sinh, sau khi có can đảm tỏ tình, sau đó bị từ chối, cũng là tốc chiến tốc thắng vùi đầu vào trong đoạn tình yêu tiếp theo.
Văn Linh vẫn luôn cho rằng tình yêu là giá rẻ.
Nhất là tình yêu của con trai thời kỳ trưởng thành.
Mục đích thuần túy càng là hiệu suất cao.
Cho nên nàng mới không muốn yêu đương lúc học cấp 3, nàng sớm đã nhìn thấu đám nam sinh trẻ tuổi này rồi.
Nhưng mà Vương Hạo thì không giống vậy...
Tình cảm của hắn đối với mình, vậy mà lại cố chấp như vậy!
Thậm chí cố chấp đến tẩu hỏa nhập ma, nhầm đường lạc lối, còn muốn dựa vào 'lực lượng thần bí của nghiêng giáo để đền bù tiếc nuối! Điểm này... Nói như thế nào chứ.
Văn Linh vì chỉ số thông minh của hắn mà cảm thấy tiếc hận, cảm thấy xem thường. Nhưng vì sự sỉ tình của hắn, cảm động đến vui mừng tâm lệ.
Một tia ôn hòa dấy lên từ đáy lòng.
Nhưng chớp mắt liền qua...
"Vương Hạo à... Cho dù có thích ta, ngươi cũng không thể nào gia nhập nghiêng giáo chứ!"
Văn Linh đứng tại chỗ cười khổ.
Bất tri bất giác... Cười cười, nước mắt tí tách rơi xuống...
Nàng chưa bao giờ thích Vương Hạo.
Trước kia không có. Bây giờ cũng không có.
Nhưng mà.
Nước mắt lúc này, thật sự là vì Vương Hạo mà rơi.
"Kiếp này chúng ta không có duyên... Kiếp sau gặp lại."
"Văn Linh lau nước mắt."
Nhìn bầu trời xanh thảm...
Nếu quả thật có kiếp sau, để cho mình và Vương Hạo gặp lại... chỉ dựa vào phần si tình ngốc nghếch này.
Nàng tuyệt đối sẽ không từ chối Vương Hạo.
Đời này..."
"Ngươi cứ buông bỏ phần tiếc nuối này của ta đi..."
"Mong ngươi sớm ngày tỉnh ngộ, thoát khỏi bể khổ vô bờ Í hội tiếc nuối giúp nhau] này"
Buổi tối quay trở lại dưới cầu dơ dáy bẩn thỉu.
Mẹ tùy tiện ăn một chút cơm bánh mì thừa rồi đi ngủ.
Nhìn ra được, bà rất mệt.
Văn Linh đi đến bờ sông, mở lá thư này ra, lấy sim điện thoại ra.
Về phần giấy viết thư bên trong... Nàng xem cũng không xem, liền ném xuống dòng sông.
"Bất kể nói thế nào. Vẫn phải cảm ơn Í hội tiếc nuối giúp nhau]. Hảo ý của các ngươi cho ta xin miễn, nhưng cái điện thoại này ta sẽ nhận."