Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 446 - Chương 446: Ta Đã Giết Điền Miêu Miêu Rồi

Chương 446: Ta đã giết Điền Miêu Miêu rồi Chương 446: Ta đã giết Điền Miêu Miêu rồiChương 446: Ta đã giết Điền Miêu Miêu rồi

Chương 446: Ta đã giết Điền Miêu Miêu rồi

Đúng vậy...

Hắn Lâm Huyền làm sao có thể không hiểu được chứ?

Trái lại, hắn còn vô cùng cảm động lây...

Tiểu Lâm Huyền đã từng ngồi cùng bàn với Liễu Y Y, không phải là loại tình huống này ư?

[ Người có thân phận cách xa, khi yêu đương, thậm chí lảng lặng thích một người, luôn sẽ cẩn thận

dè dặt. ]

Lâm Huyền lúc trước thân là tiểu tử nghèo.

Đối mặt với Liêu Y Y.

Mặc dù Liễu Y Y cũng đã triển khai toàn bộ đại chiêu ra ngoài mặt cả rồi!

Nhưng mà Lâm Huyền lúc 18 tuổi, đối với đoạn tình cảm thanh xuân này... Cũng kháng cự giống như tự mình phê phán.

Hắn đâu có xứng với Liễu Y Y?

Hắn lấy cái gì để cho Liễu Y Y một cuộc sống tốt đẹp?

Hắn làm sao dám thích hoa khôi giảng đường trên người tụ tập ngàn vạn sủng ái này chứ? Chàng trai lúc thiếu niên.

Luôn tràn ngập tự ti và không tự tin.

Có câu ca từ đã từng viết...

"Giá như tuổi trẻ đầy hứa hẹn không tự ti, hiểu được cái gì là trân quý."

Nhưng nhân sinh đâu có nhiều cái giá như như vậy?

Đứa trẻ chính là đứa trẻ.

Hắn không có kiểu tự tin và lòng dạ kia của người trưởng thành.

Cũng chính bởi vì như thế...

Lâm Huyền lúc còn trẻ, cũng không cho rằng Liễu Y Y thích mình, mới chép bài tập, mang sữa chua cho mình.

"Liễu Y Y nàng... Nhất định là cảm thấy ta nghèo, cảm thấy ta đáng thương cho nên mới quan tâm ta như vậy."

Hắn chỉ có thể tin chắc như vậy. Thậm chí trong bữa tiệc sinh nhật, Liễu Y Y chủ động tỏ tình, Lâm Huyền 18 tuổi vậy mà lại từ chối!

Bây giờ quay đầu ngẫm lại...

Có thể bản thân lúc đó, vốn không đơn thuần là đầu gỗ khó chịu... Mà là trong nội tâm rất rõ.

Một thân nghèo khó sao dám nhập phồn hoa? Thanh liêm sao dám nhầm giai nhân.

Tự dưng rơi vào mộng hồng trần, tỉnh mộng đã là người dưng. Nhưng cũng may.

Bản thân đã có được hòm thư thời không.

Đền bù được tiếc nuối thanh xuân.

Cho nên nói, đối với tâm tư của Văn Linh, Lâm Huyền cảm động lây.

"Ừm, ta hiểu kiểu cẩn thận dè dặt này của ngươi."

Lâm Huyền cười cười, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy, nhìn Văn Linh nói: "Nhưng ta đồng thời cũng phải nhắc nhở ngươi..."

"Không phải mỗi người đều có cơ hội lựa chọn lại nhân sinh một lần nữa, đền bù tiếc nuối. Nếu như kỳ tích đã xuất hiện, vậy to gan một chút! Dũng cảm một chút đi!" Lâm Huyền sải bước đi về hướng bên ngoài cửa phòng khách.

Không quay đầu lại.

Văn Linh vội vàng đuổi theo: "Lâm... Lâm Huyền! Ngươi muốn đi đâu?! Ta phải làm cái gì bây giờ?"

"Ngươi cứ chờ ở đây là được rồi."

Răng rắc.

Lâm Huyền vặn mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Sau đó quay đầu lại nhìn Văn Linh.

Hiện ra nụ cười chắc chắn: "Ta sẽ giúp ngươi đưa Vương Hạo ra ngoài."

"Còn ngươi... cứ phụ trách trông coi hắn thật tốt trong những ngày tháng sau này, không cho hắn tiếp tục làm việc ngốc nữa."

Bành.

Cánh cửa phòng dày nặng đóng lại.

Lâm Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa đi về phía thang máy, vừa lấy điện thoại di động ra bấm số.

Ngón tay dị dạng kỳ quái kia của [ Phẫn nộ]...

Rốt cuộc là làm công việc gì mà tạo thành chứ? Lâm Huyền quyết định hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp một chút! Số Lâm Huyền gọi, là của Lưu tuần sát.

Lưu tuần sát, là người thăng tiến từng bước từ cơ sở, có năng lực cực kỳ xuất sắc, giải quyết được nhiều vụ án khó phức tạp, cũng nhận được rất nhiều khen thưởng.

Vì vậy.

Về trong vấn đề tiểu tiết của bệnh nghề nghiệp này.

Hỏi người có kinh nghiệm tuần sát dày dặn như hắn là đáng tin cậy nhất.

Không có người nghe điện thoại.

Đây là tình huống hiếm gặp, trước đây Lưu tuần sát luôn trả lời điện thoại của mình rất nhanh.

"Có thể hắn đang bận."

Suy cho cùng đối phương cũng là một người bận rộn.

Lâm Huyền cúp điện thoại, trực tiếp đến Cục tuần tra tìm người.

Trong khi lái xe.

Lâm Huyền đã luôn suy nghĩ về những lời Văn Linh nói.

Theo miêu tả từ miệng của nàng, không khó để tổng hợp đặc điểm ngoại hình của "Phẫn Nộ' - "rất cao, rất gầy, tóc trắng, mũi khoằm, hơn 60 tuổi."

"Ngón trỏ bên phải biến dạng, đầy vết chai, giống như là bệnh nghề nghiệp do làm công việc nào đó lâu ngày."

"Mặc dù thoạt nhìn hắn giống người nước ngoài, nhưng lại có thể nói thông thạo tiếng Trung."

Lâm Huyền lúc này mới hiểu...

Lúc trước, chính miệng kẻ buôn người đã nói với mình: "Ngoại trừ "Kiêu Ngạo", tất cả các thành viên đều là người Trung Quốc."

Hiện tại xem ra...

"Phẫn Nộ' không thể là người Trung Quốc.

Nhưng kẻ buôn người chắc không nói dối, mà chính là bản thân hắn đã hiểu sai.

Tất cả mọi người đều nói,'Phẫn Nộ' không thích nói chuyện, khi tụ họp cũng không bao giờ tháo mặt nạ xuống.

Thêm vào đó, hắn có thể nói được tiếng Trung.

Mà tất cả các thành viên khác đều là người Trung Quốc.

Vậy nên kẻ buôn người đã nhận định rằng "Phẫn Nộ" chắc chắn cũng là người Trung Quốc.

Không chỉ mình hắn nghĩ như vậy. Có lẽ tất cả mọi người đều cho là như vậy.

Người nước ngoài có thể nói thông thạo tiếng Trung, thực sự là rất ít.

Trừ khi tháo mặt nạ ra, để người khác nhìn thấy chiếc mũi khoăm và đôi mắt màu xanh lam... nếu không thì mọi người chắc chăn sẽ đều cho rằng "Phân Nộ' là người Trung Quốc.

Hiện tại Lâm Huyền đã xác định được.

Thành viên của Thất Tông Tội trong Hội hỗ trợ tiếc nuối, tổng cộng có 5 người Trung Quốc, 2 người nước ngoài.

"Nhìn từ điểm này... có vẻ như chỉ có "Kiêu Ngạo" và "Phẫn Nộ" là đồng bọn, còn những người khác đều là bị lợi dụng."

"Nếu như "Phẫn Nộ' có thể đại diện cho "Kiêu Ngạo" đi mời các thành viên nhập hội, thì đại biểu địa vị của hắn trong tổ chức, có lẽ chỉ đứng sau "Kiều Ngạo""

Dựa theo thứ tự của Thất Tông Tội...

Đứng đầu là "Kiêu Ngạo”", thứ hai là "Ghen Ghét", thứ ba là "Phân Nộ', Lâm Huyền đoán như vậy.

Có lẽ ba nhân tài này là những thành viên cốt cán của Hội hỗ trợ tiếc nuối. 4 người còn lại, đều là thành viên ngoại vi, chỉ để làm công cụ mà thôi."Như vậy có thể..."

Lý do "Phân Nộ' vắng mặt trong lần tụ họp này, nhất định là có chủ ý, đã lường trước được tình hình. Có thể bí mật của con người này, không hề ít hơn so với "Kiêu Ngạo"...

"Titi"

Lâm Huyền đang suy nghĩ, thì điện thoại rung lên. Là tin nhắn.

Đúng lúc ngã tư này đang đèn đỏ.

Lâm Huyền cầm điện thoại lên kiểm tra.

Phát hiện tin nhắn là của Đới Song Thành gửi đến.

"Đới Song Thành: Lâm tiên sinh, người, ta đã xử lý xong, nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội phạm sai lầm lần thứ ba. Một lần nữa cảm ơn ngươi đã quan tâm đến tiểu nữ của ta, Đới Mỗ rất biết ơn!"

Sau khi đọc xong tin nhắn, Lâm Huyền đã hiểu ý của Đới Song Thành: "Ta đã giết Điền Miêu Miêu rồi."
Bình Luận (0)
Comment