Chương 452: Ta đã chết
Chương 452: Ta đã chếtChương 452: Ta đã chết
Chương 452: Ta đã chết
Đây là phần mềm đếm ngược đến cái chết, do "Ngạo Mạn" thiết kế cho chính ông ta.
Thời gian đếm ngược là một tuần, 7x24 giờ, tổng cộng 168 giờ, bảy ngày. Trong thời gian bảy ngày đếm ngược này.
"Ngạo Mạn" chỉ cần tìm cách đăng nhập vào một trang web nào đó, phần mền đếm ngược sẽ được làm mới lại.
Trước đây.
Hàng ngày thời gian đếm ngược này đều sẽ được "Ngạo Mạn" làm mới lại. Tuy nhiên...
Sau khi "Ngạo Mạn" đến Trung Quốc tham buổi tụ họp... cho đến hiện tại, phần mềm đếm ngược vẫn chưa được làm mới. Nếu vài ngày sau.
Phần mềm đếm ngược này đếm về 0... thì có nghĩa là "Ngạo Mạn”... đã chết!
"Nếu như..."
"Ngạo Mạn" thực sự đã chết ..."
"Phẫn Nộ" xoa tay, cau mày suy nghĩ: "Người duy nhất có thể cứu sống ông ta ... chỉ có "bí mật của Einstein', cũng chính là người ... có thể viết thư về quá khứ, làm rối loạn lịch sử đó!"
"Ta bắt buộc phải tìm được hắn! Sau đó... lấy đi năng lực của hắn!". /.
"Phẫn Nộ' ngồi trong phòng.
Lúc này ông ta mới nhận ra rằng, sự tồn tại của 'Ngạo Mạn", đối với ông ta mà nói, là chỗ dựa tinh thần lớn biết nhường nào.
Từ trước đến giờ.
Ông ta chỉ biết nóng nảy mất bình tĩnh.
Mặc dù đồng ý rằng năng lực thực thi của ông ta rất mạnh mẽ, nhưng kỳ thực vào mọi thời điểm, đều là "Ngạo Mạn" khi đưa ra chủ ý.
"Ngạo Mạn”, giữ vai trò là cố vấn của cả hai người, là người thông minh hơn, điềm tĩnh hơn, cũng biết suy nghĩ hơn.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại ông ta một mình.
"Phân Nộ' giống như một con ruồi không đầu, không biết phải làm cái gì.
Mỗi ngày ngoại trừ công việc chính, ông luôn ở trong phòng thí nghiệm ẩn dưới lòng đất này...
Không làm gì cả. Cho đứa bé ăn.
Chờ phản hồi của "Ngạo Mạn...
Trên màn hình hiển thị trước mặt, phần mềm đếm ngược chỉ còn chưa đầy 48 giờ.
Điều này có nghĩa là, đã 5 ngày không có tin tức của "Ngạo Mạn".
Nghĩ theo chiều hướng tốt, có thể "Ngạo Mạn" đã bị giam cầm, bị bắt cóc, bị khống chế...
Nhưng điều này rõ ràng là không thể.
"Ngạo Mạn" chức cao quyền trọng, rất có địa vị, đồng thời cũng cực kỳ thông minh. Chắc hẳn ông ta đã dự phòng rất nhiều đường lui để tự bảo vệ mình.
"Ngạo Mạn" đã từng rất nghiêm túc nói với "Phẫn Nộ": "Này, ông bạn già của ta, đúng vậy, không sai, ta đã cài đặt hàng chục cách để thiết lập lại phần mềm đếm ngược này."
"Vì vậy đừng lo lắng cho ta. Cho dù ta có bị khống chế, bị giam cầm, bị bắt cóc, ta vân có rất nhiều cách để thiết lập lại phần mềm đếm ngược này. Đương nhiên, tiền đề của tất cả những cách này, chính là ta phải còn sống..."
"Vì vậy, ông bạn già. Ngươi nhất định phải tin vào phân mềm đếm ngược này... Nếu như phần mềm này đếm ngược hết 154 giờ. Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, ngươi có thể mạnh dạn xác nhận và tin rằng—"
"Ta đã chết."
"Cho dù sự thật như thế nào, ngươi đều có thể tin tưởng điều đó. Vì vậy, nếu như sự việc đến bước đó, ngươi có hai sự lựa chọn."
"1. Đốt cháy tất cả các phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bắt đầu quá trình tự hủy dữ liệu, ném Einstein vào lò thiêu đốt thành tro, quyên đi tất cả mọi thứ... sống cuộc sống của một tay chơi mà ngươi vẫn mơ ước khi còn trẻ."
"2. Tìm cách trích xuất tên của người đó từ trí nhớ của Einstein, sau đó tìm ra hắn, lấy đi khả năng thay đổi lịch sử của hắn! Sau đó, tìm cách thay đổi lịch sử về cái chết của ta, khiến ta sống lại..."
"Đương nhiên, ông bạn già, ta vốn không muốn ngươi chọn phương án thứ hai, ta quá hiểu ngươi rồi, tính cách của ngươi hay cáu kỉnh, không kiên định, mặc dù trong "lĩnh vực chuyên môn" của ngươi rất lợi hại, nhưng trong phương diện đấu trí, đấu dũng với người khác, ngươi đấu không lại cái người xảo trá kia."
"Cho nên... Nếu như một ngày nào đó ta thật sự chết đi. Chỉ cần làm theo điều đầu tiên ta nói, phá hủy tất cả mọi thứ, từ bỏ giấc mộng thành Thần, lấy số tiền mà chúng ta mấy đời không tiêu hết, đi tận hưởng cuộc sống. Quên cái chết của ta đi, quên tất cả hận thù đi, mang cả phần dành dụm cuối đời của ta đem đi hưởng thụ."
"Ha ha ha, tuy là nói như vậy, nhưng chúng ta đã già như vậy rồi, còn có thể hưởng thụ được cái gì nữa? Ngươi có thể tiếp tục làm "lĩnh vực chuyên môn" của mình, hưởng thụ danh tiếng của mình." "Phẫn Nộ' thở dài.
Chống khuỷu tay trên bàn.
Hai tay che mắt lại...
Những lời này, là "Ngạo Mạn" nói với ông hai năm trước.
Lúc đó,/'Phẫn Nộ" chỉ cảm thấy lời nói giống như di ngôn, cũng không để ý nhiều đến nó.
Nhưng điều đáng để nhắc đến là, trí nhớ của "Phân Nộ'" cực kỳ tốt, cơ bản là ở trình độ nhìn qua là không thể quên.
Nhờ vậy, mà ông nhớ rất rõ từng lời "Ngạo Mạn' đã nói, cho dù không để tâm, nhưng ông ta vẫn nhớ rất rõ.
Cho dù đã qua vài năm.
"Phân Nộ' nhớ lại những lời này, vân nhớ chúng rất rõ ràng ...
"George... lần này ngươi... thật sự chết rồi sao?"
"Phân Nộ' không dám tin sự thật này.
Ông ta không thể tin được ông bạn già thông minh, thận trọng, tự tin lại mạnh mẽ như vậy làm sao có thể chết được.
Mỗi bước đi đều được "Ngạo Mạn" tính toán cẩn thận, để lại rất nhiều đường lui, bao gồm cả lần đi họp ở Đông Phỏng Minh Châu, thành phố Đông Hải, Trung Quốc này.
"Ngạo Mạn" cũng đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ.
Đó là đêm trước buổi tụ họp, cũng là đêm ngày hôm sau khi "Cuộc thi thượng đỉnh khoa học kỹ thuật của nhân loại" kết thúc.
Cũng trong phòng thí nghiệm bí mật này.
"Ông bạn già/Ghen Ghét" và "Lười Biếng" đều đã chết... phương thức tử vong, phải nói thế nào nhỉ, đều không giống bị người khác giết chết, đều là ngoài ý muốn."
"Nhưng theo lẽ thường mà nói, lại giống như có người cố ý gây ra như vậy..."
"Phãn Nộ' lúc đó đang pha sữa bột.
Khi nghe câu này thì sững sờ:
"Ghen Ghét"? Không phải hắn vừa mới gia nhập tổ chức sao, thậm chí còn chưa tham gia buổi tụ họp nào ... ngươi gặp qua hắn lần nào chưa?"