Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459: Lời Tỏ Tình Của Đới Sở Thiền! Lâm Huyền Điểm Phá Mộng Cảnh!

Chương 459: Lời tỏ tình của Đới Sở Thiền! Lâm Huyền điểm phá mộng cảnh! Chương 459: Lời tỏ tình của Đới Sở Thiền! Lâm Huyền điểm phá mộng cảnh!Chương 459: Lời tỏ tình của Đới Sở Thiền! Lâm Huyền điểm phá mộng cảnh!

Chương 459: Lời tỏ tình của Đới Sở Thiền! Lâm Huyền điểm phá mộng cảnh!

"Thật sự là nhắc Tào Tháo... Tào Tháo liền đến..."

Cẩn thận ngẫm lại.

Trước đó lần đầu tiên ở chung một mình cùng Đới Sở Thiền, vẫn còn ở thời không trước trước đó.

Không biết dưới sự điều khiển của lực lượng thần bí gì...

Bước chân vốn định đi về phía thao trường, lại không chú ý mà đi về phía phòng tranh thủy tinh.

Cửa của phòng tranh thuỷ tỉnh mở rộng ra.

Bởi vì mùi thuốc của tranh sơn dầu khá nặng, bình thường cửa sổ nơi đây đều mở thông gió ra.

Đới Sở Thiền vẽ vô cùng chăm chú.

Khi thì nhúng nhúng bút vẽ ở trong thùng nước, khi thì điều chỉnh màu mực trên bàn điều sắc... từ trình độ thuần thục của nàng có thể nhìn ra được.

Nàng rất chuyên nghiệp.

Ừ... Nói thế nào chứ, ít nhất ở dưới mắt của người ngoài ngành như Lâm Huyền có thể thấy, rất chuyên nghiệp!

Lâm Huyền sớm đã đoán được.

Mặc dù Đới Sở Thiền khiêu vũ rất giỏi, cũng là đội trưởng đội cổ động của đại học Đông Hải, nhưng sở trường nhất của nàng, chính là hội họa.

Ban đầu lúc ở hội triển lãm tranh trung ương.

Đới Sở Thiền đã thao thao bất tuyệt phổ cập khoa học các loại kiến thức hội họa cho Lâm Huyền.

Những thứ mà nàng xem là thứ thưởng thức này... Lâm Huyền nghe ra chính là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Không miinh giác lệ*!

(*Tuy không hiểu hắn / nàng đang nói cái gì, nhưng cảm giác có vẻ rất là lợi hại) Lâm Huyền vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Đới Sở Thiền vẽ.

Nhất thời cũng có chút hiếu kỳ.

Nàng rốt cuộc là đang vẽ cái gì vậy chứ? Nhân vật?

Phong cảnh? Tranh trừu tượng?

Lâm Huyền tò mò, không muốn quấy rầy bức mỹ cảnh thiếu nữ vẽ tranh này. Hắn sải bước nhẹ nhàng. l ¬¬

Từ cửa của phòng tranh đi về phía Đới Sở Thiền.

"Hì hì, học trưởng! Ngươi tới rồi!"

Lâm Huyền đứng yên tại chỗ.

Vốn tưởng rằng đi đường đã rất nhẹ, hơn nữa Đới Sở Thiên vẽ chăm chú như vậy, có lẽ sẽ không quấy râầy đến nàng.

Không ngờ rằng vẫn bị phát hiện.

"Thật là ngại quá, quấy rây đến ngươi rồi sao?"

Lâm Huyền mỉm cười, tỏ vẻ áy náy.

Đới Sở Thiền lập tức vui vẻ lắc đầu: "Làm sao có thể chứ- ngươi vừa vào phòng ta đã cảm nhận được ngươi tới rồi!"

Cảm nhận?

Lâm Huyền sờ đầu.

Nàng dùng cảm giác, không phải dùng thính giác hoặc là nhìn thấy.

Đây chính là giác quan thứ sáu khủng khiếp của phụ nữ ư?

Lâm Huyền đi về phía Đới Sở Thiền: "Sao ngươi lại một mình ở đây vẽ tranh? Bài tập chưa làm xong ự?"

"Lâm Huyền học trưởng, ngươi đoán thật là đúng!"

Đới Sở Thiền nhúng nhúng bút vẽ vào trong thùng nước.

Sau khi vẫy khô nước, lại lần nữa quẹt vào một đống thuốc màu trăng trên bảng pha màu.

Bắt đầu điều sắc.

Nàng vừa điều thuốc màu, vừa ngẩng đầu nói: "Đây đã là bài tập từ đầu tuần rồi, bài tập tiết tranh sơn dầu của Lưu lão sư, là bảo chúng ta vẽ một bức chân dung vĩ nhân." "Nhưng mà đầu tuần vừa có trận đấu đá bóng, vừa có trận đấu của đội bóng rổ, hoạt động của đội cổ động viên bề bộn khiến ta quên mất, cho nên ta liền nhân lúc buổi chiều không có tiết, ở chỗ này làm bài tập-"

Dứt lời.

Nhãn cầu của Đới Sở Thiền xoay vòng.

Thật sự giống như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu, cười hì hì nhìn Lâm Huyền: "Hì hì - Lâm Huyền học trưởng! Ngươi không đến nhìn xem ta vẽ cái gì ư? Ta tin rằng... Ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đối với bức họa này!"

Trong ánh mắt của Đới Sở Thiền có chút hả hê nghịch ngợm. Lâm Huyền cũng bị lây bệnh bởi tính cách vui vẻ ngày, nụ cười bất giác hiện lên trên khóe miệng: "Sao ngươi có thể chắc chắn ta sẽ cảm thấy hứng thú chứ? Đầu tiên nói trước, ta chính là một vật cách điện với nghệ thuật, chưa chắc có thể thưởng thức được họa tác của ngươi."

Nhưng mà...

Đới Sở Thiền lại tự tin lắc đầu: "Không không không... Ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú! Chúng ta đã từng. Phì phì phì, là chúng ta đã từng trải qua ở trong mộng... Ai nha... !! Không phải... Ta ta ta ta nên nói thế nào nhỉ..."

Đới Sở Thiền bối rối vuốt vuốt mái tóc.

Lực độ to lớn, suýt nữa làm rối búi tóc trên đầu! Nhìn ra được...

Nội tâm của nàng rất bối rối!

Do dự có nên đem chuyện trong mộng nói ra hay không! Nhưng lúc này...

Lâm Huyền tò mò đã đi qua bàn vẽ, quay đầu nhìn về phía bức tranh sơn dầu.

Đới Sở Thiền càng ấp a ấp úng như vậy, hắn ngược lại càng hiếu kỳ hơn... rốt cuộc là vẽ cái gì vậy chứ?

Khoảnh khắc khi Lâm Huyền nghiêng đầu sang chỗ khác! Hắn trừng to mắt, sững sờ ở trên bức vẽ sơn dầu.

Bối cảnh đen kịt...

Chiếm cứ hơn phân nửa hình ảnh là cái trán và mái tóc bạc... ánh mắt trống rỗng mà lại không hề có sinh cơ...

Bức họa này! Lâm Huyền đã quá quen thuộc!

Hắn đã từng nhìn thấy ở rất nhiều nơi!

Nhưng duy chỉ không ngờ răng, nó vậy mà có thể xuất hiện ở trên bàn vẽ của Đới Sở Thiền, Einstein ưu thương) !

Lâm Huyền mặc dù có chút kinh ngạc.

Nhưng sau đó liền nghĩ lại.

Đới Sở Thiền vẽ ra bức tranh này cũng không tính là kỳ lạ.

Trước đó hắn cũng đã từng suy đoán.

Hiện tại, trong thời không này.

Hai người duy nhất từng thấy qua bức tranh Einstein ưu thương ban đầu chính là mình và Đới Sở Thiền.

Còn sở trường của Đới Sở Thiền chính là chuyên ngành hội hoạ nghệ thuật. Vì vậy, có thể 'mô phỏng' ra được tác phẩm hội hoạ vừa nhìn qua... cũng không phải là chuyện kì quái gì.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng.

Lâm Huyền cũng trở nên yên lòng, nghiêm túc ngắm nhìn bức tranh này.

Ừm...

Cái này vừa nhìn kỹ... liền phát hiện ra vấn đề.

Cũng không biết là vì vẽ chưa xong, hay là nói kỹ nghệ của Đới Sở Thiền có hạn.

Bức tranh sơn dầu này nói thế nào nhỉ.

Bất kể là ý cảnh, chỉ tiết, hay là ở trên bầu không khí, đều kém xa không nhỏ so với nguyên tác ở triển lãm tranh toàn cầu thời không trước.

Cho dù là người ngoài ngành như Lâm Huyền đây, vừa liếc qua cũng có thể nhìn ra, đây chỉ là hàng nhái mô phỏng ra mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment