Chương 471: Tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Thất Tông Tội!
Chương 471: Tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Thất Tông Tội!Chương 471: Tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Thất Tông Tội!
Chương 471: Tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Thất Tông Tội!
"A...
Lâm Huyền ngáp một cái.
Khoảng thời gian này dùng đầu óc dùng quá tàn nhãn rồi, trời vừa tối liền dễ dàng mệt mỏi.
Vì vậy hắn trực tiếp tắt đèn bàn.
Chui vào trong chăn lông.
"Ngủ thôi, ngủ ngon..."
Hả?2?2?2?
Liễu Y Y trừng to mắt! Không thể nào tin nổi nhìn Lâm Huyền buồn ngủ trước mắt! Nàng thọc thọc lưng của Lâm Huyền.
"Ngươi cứ như vậy mà ngủ sao?"
"Đúng vậy..."
Lâm Huyền xoa xoa mắt, nhìn Liễu Y Y, vô cùng nghi hoặc.
Liễu Y Y tức giận bĩu môi: "Ngươi không cảm thấy ngươi đã quên cái gì đó rồi sao?"
Ồ??
Lúc này đến phiên Lâm Huyền nhức đầu.
Hắn nhìn đèn bàn, nhìn bức màn, nhìn điều hòa, nhìn đèn của phòng khách... hình như không quên cái gì cả...
Thứ cần tắt cũng đã tắt hết rồi.
Nhìn thấy Lâm Huyền không khai khiếu như vậy! Liễu Y Y đập vào gáy của hắn một cái!
"Đáng ghét..."
Nàng hừ một tiếng: "Ngươi cũng... Ngươi đã hơn nửa tháng không ôn bài với ta rồi..."
"Phốc.
Lâm Huyền không nhịn được liền bật cười.
Ha ha! Còn tưởng chuyện gì chứi
Thì ra là loại chuyện này!
"Y Y, ngươi cũng khá nghiện rồi đấy" "Cút! Ta chỉ là sợ đêm động phòng hoa chúc hôm đó sẽ thất bại... vậy không phải là quá ngượng ngùng rồi sao! Cho nên phải thường xuyên ôn bài thật kỹ mới được! Đừng nói nữa, mau tới đi"
Cuối tuần vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh...
Hoàn toàn không có loại cảm giác một ngày bằng một năm như khi đi làm. Thứ hai, ngày 8 tháng 9.
Lâm Huyền và Liễu Y Y thức dậy từ rất sớm.
Sau khi rửa mặt ăn sáng xong xuôi.
Lâm Huyền lái xe Rolls-Royce, đưa Liễu Y Y đến trường học đi học.
Sau đó liền lái xe đến sân bay Đông Hải.
Đúng giờ ngồi lên máy bay đã đặt trước.
"Các nữ sĩ các tiên sinh: chào mừng các ngài đến với chuyến bay XXXXXXX, từ thành phố Đông Hải Trung Quốc tiến về thành phố Princeton nước Mỹ. Máy bay rất nhanh thôi sẽ cất cánh, hiện tại nhân viên phục vụ khoang máy bay đang tiến hành kiểm tra an toàn, xin ngài ngồi yên tại chỗ, thắt chặt dây an toàn. Tiếp viên trưởng của chuyến bay lần này cùng toàn thể nhân viên phục vụ rất hân hạnh được cung cấp dịch vụ chu đáo nhất cho các ngài, cảm ơn!"
Trong buồng phi cơ, sau khi quảng bá.
Cửa sau của khoang máy bay đóng lại.
Theo với âm thanh "ông" của động cơ, máy bay chạy lấy đà cất cánh, xông vào mây xanh... Lâm Huyền trước khi đeo bịt mắt lên, nhìn thoáng qua điện thoại lần cuối. 12:42
"Ừm, khó có được chuyến bay đúng giờ như lần này."
Hắn lập tức cất điện thoại di động vào trong túi áo.
Đeo bịt mắt lên.
Chuẩn bị nghênh đón hành trình của nước Mỹ lần này... Nghênh đón...
Đại quyết chiến của thành phố Princeton!
Đích đích!
Cùng thời khắc đó.
Một chỗ khác của địa cầu chênh lệch 12 tiếng đồng hồ.
Bệnh viện phụ thuộc đại học Princeton, trong phòng thí nghiệm bí mật dưới mặt đất.
Một màn hình vi tính thường sáng phát ra âm thanh đích đích. Thời gian đếm ngược phía trên đã về không 00:00:00 "Aiz..."
[ ngạo mạn] ... Thật sự đã chết rồi." _[phãnnộ] thở dài. - Nhìn thấy đồng hồ báo thức ở góc dưới phải của máy tính. 00:42 sáng. Liên tục 7 ngày, khi thời gian đếm ngược tổng cộng 154 tiếng đồng hồ về 0. Không có bất kỳ lo lắng nào. [ngạo mạn] chắc chắn đã tử vong rồi. [ Phân nộ] đứng dậy, nhìn quanh phòng thí nghiệm mà hai người đã trải qua vài thập niên tâm huyết. Ở bên kia phòng thí nghiệm. Một đứa bé đang nằm ngáy o 0. Đứa bé hình dáng vốn dĩ nhỏ nhắn xinh xắn, đã thu nhỏ hơn một chút so với mấy ngày hôm trước... Hôm nay, tóc trên đầu của hắn đã rụng đi. Chỉ còn lại mấy sợi lông tơ mới mọc. "Einstein... Cũng không sống được mấy ngày nữa." "Ngay lập tức, cơ năng hô hấp của ông ta sẽ thoái hóa, biến thành thai nhi chưa thành hình trong tử cung, hít thở không thông mà chết..." [ Phẫn nộ] đứng ở trong phòng thí nghiệm to lớn. Bắt đầu cân nhắc bước tiếp theo đi như thế nào... 1, Nghe lời của [ ngạo mạn] , tiêu hủy tất cả, hủy thi diệt tích, từ bỏ mộng tưởng nắm giữ thần lực. 2, Tiếp tục tra tấn Einstein, để cho hắn trước khi tử vong, nhổ ra tên, tọa độ thời gian, tọa độ địa lý của [người kia]. Rốt cuộc... Phải lựa chọn con đường nào chứ? Trầm tư 5 phút. [Phân nộ] đi về phía đài thí nghiệm. Hắn dùng ống tiêm hút một lọ thuốc gây mê, sau đó cầm lấy mũ sắt kích điện lên, đi đến trước mặt giường của đứa trẻ... "Ta vì có được thần lực thay đổi thời không, đã bỏ ra thời gian cả đời..." "Lúc này... sao có thể từ bỏ chứ?" "Đến đi... Einstein..." "Cái này chỉ sợ là một trận quyết đấu cuối cùng... của chúng ta!" Phương pháp dự đoán tương lail Khi Lâm Huyền đang ngủ ở trên máy bay.
Một đứa bé, đồng thời cũng mở đôi mắt buồn ngủ mông lung ra.
"Oe oe oe-"
Hình thể của đứa bé còn nhỏ hơn một chút so với đứa trẻ mới sinh ra.
Giống như là Í trẻ sinh non] bình thường.
Khác biệt duy nhất chính là...
Đầu của đứa bé này rất lớn!
Nếu như để cho người của thế hệ trước nhìn thấy, nhất định sẽ không nhịn được mà khen ngợi: "Não dưa lớn! Thông minh! Sau này nhất định là một đứa trẻ thông minh!" Lúc này.
Hắn trừng đôi mắt thanh tịnh, nhìn trân nhà tràn đầy đèn chân không.
"Oe oe..."
Cánh tay mềm mại giống như không xương cử động.
Nó muốn trở mình một cái.
Nhưng thử mấy lần, cũng không thể thành công.
Thật giống như...
Có thứ gì đó đang đè đầu của nó xuống! Đứa bé chớp chớp đôi mắt to nghỉ hoặc.
Giơ tay sờ trán... Châm!
Kim bạc lạnh như băng mà bén nhọn!
Mấy cây kim bạc liền đâm vào trên đầu của nó!
"A oal!IIOalIITIII
Đứa bé ngay lập tức liền bật khóc!
Nhưng mà mũ điện giật nhanh chóng cố định trên đầu của nó, nó làm tất cả giãy giụa cũng không có ích gì cả.
"Tiểu hài tử... Thật là ồn ào."
Phân nộ cau mày.
Cầm lấy ống tiêm hút đầy thuốc gây ảo giác, đẩy lên một cái.
Sau đó đi đến bên cạnh giường của đứa trẻ.
Ngón tay bóp bóp mấy lần, để cho một tĩnh mạch dưới da lộ rõ ra.
Sau đó vèo một tiếng đem ống tiêm cắm vào!