Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484: Quá Khứ Của Einstein: Giấc Mơ Có Thật Về Tương Lai!

Chương 484: Quá khứ của Einstein: Giấc mơ có thật về tương lai! Chương 484: Quá khứ của Einstein: Giấc mơ có thật về tương lai!Chương 484: Quá khứ của Einstein: Giấc mơ có thật về tương lai!

Chương 484: Quá khứ của Einstein: Giấc mơ có thật về tương lai

Ra khỏi bệnh viện.

Người trợ lý mở cửa, mời Einstein lên xe.

Lâu lắm rồi mới được về nhà.

Sau khi về đến nhà.

Hai người đi thẳng lên lầu hai.

Mọi chỗ khác đều sạch sẽ.

Chỉ có thư phòng là lộn xộn, thậm chí cánh cửa vẫn trong tình trạng thảm bại vì bị đạp đổ.

"Oh, rất tốt!"

Einstein hài lòng khen ngợi: "Ngươi đã làm rất tốt, điều ta muốn chính là như thế này "Giữ nguyên hiện trạng"!

Không hổ là người thanh niên ta coi trọng.

Làm việc biết chỗ nào tiếp thu, biết chỗ nào đặt xuống, làm việc rất đúng ý.

Trợ lý nghe xong, cười nói: "Vậy... các hạ Einstein, chúng ta phải thu dọn như thế nào?"

Einstein làm người chỉ huy, nói với trợ lý những thứ nào là rác, những thứ nào vẫn hữu ích.

Trợ lý bắt đầu thực hiện.

Hắn đặt những thứ hữu ích vào vị trí ban đầu của nó. Mang những thứ vô dụng, rơi vỡ xuống dưới ném bỏ.

Căn phòng bừa bộn ban đầu.

Lập tức trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.

Vết máu trên sàn nhà đã khô, ngày mai cần phải dùng dụng cụ chuyên nghiệp để làm sạch, thậm chí còn phải nhấc sàn gỗ lên, để làm sạch vết máu ở các vết nứt

Điều này cần mời công nhân chuyên nghiệp đến thực hiện.

Trợ lý đứng trên mặt bàn.

Chuẩn bị treo lại chiếc đồng hồ lúc trước bị rơi xuống sàn lên trên tường.

"ý"

Người trợ lý nghi hoặc nhìn mặt đồng hồ.

Sau đó nhảy xuống bàn, cầm nó đến trước mặt Einstein: "Các hạ Einstein, chiếc đồng hồ này cũng bị rơi hỏng rồi, hay là cũng vứt nó đi đổi một cái mới nhé."

"Hỏng chỗ nào vậy?"

"Tất cả các kim đồng hồ đều chạy ngược "theo hướng ngược lại"!"

Nói như vậy ...

Einstein cảm thấy có gì đó không ổn!

Chiếc đồng hồ bình thường, các kim đều phải 'xoay theo chiều kim đồng hồ.

Nhưng!

Chiếc đồng hồ này rõ ràng là bị trục trặc!

Tất cả các kim đều đang 'xoay ngược chiều kim đồng hồ! Phương hướng đều bị đảo ngược!

"Thật thú vị. Điều này chắc chăn là do khi đồng hồ rơi xuống đất, làm cho một trong những trục bánh răng bên trong rơi ra, dẫn đến... cơ cấu truyền động ban đầu bị mất một lần chuyển hướng, vì vậy phương hướng hoạt động của các kim đồng hồ đều bị đảo ngược lại."

Einstein nhớ đến nhà ga xe lửa lverson nổi tiếng ở nước Mỹ.

Trong ga xe lửa đó, có một chiếc đồng hồ khổng lồ chạy ngược.

Khi đó nó được chế tạo bởi thợ đồng hồ nổi tiếng nhất ở miền nam nước Mỹ, Getu tiên sinh, mọi người đã đặt rất nhiêu kỳ vọng vào ông.

Tuy nhiên...

Người con trai duy nhất của Getto tiên sinh, đã chết trong Thế chiến I.

Năm 1918. chiến tranh kết thúc, ga xe lửa Iverson cũng sẽ chính thức được thông xe vào ngày này.

Getto tiên sinh kéo tấm rèm xuống, cho mọi người thấy được chiếc đồng hồ lớn mà ông chế tác.

Lập tức có người phát hiện...

"Chiếc đồng hồ này chạy ngược!"

"Rốt cuộc là đã sai ở đâu?"

"Loại sai lầm cơ bản này, lễ ra Getto tiên sinh không được phạm phải mới đúng!"

Chính vào lúc này, người bị trách móc Getto mới mở lời: "Đồng hồ chạy ngược... đúng vậy, là ta cố ý làm như vậy"

"Làm như vậy, những đứa trẻ đã chết trong chiến tranh. cũng có thể sống lại, và trở về với gia đình của chúng."

"Bọn chúng sẽ làm ruộng, kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời lâu dài và viên mãn..."

Không lâu sau đó, Getto tiên sinh qua đời. Nhưng chiếc đồng hồ lớn đó, được coi như vết sẹo của chiến tranh, vẫn được treo trên mái vòm của nhà ga, chạy ngược chiều theo thời gian...

Einstein với tư cách ở phe phản chiến.

Ông rất thích chiếc đồng hồ đó, thậm chí còn đi xem nó vài lần.

Vì vậy, trong phòng của ông xuất hiện một chiếc đồng hồ chạy ngược... không những ông không ghét bỏ.

Mà ngược lại còn cực kỳ thích nó! Einstein khẽ mỉm cười:

"Nếu như đời người, cũng có thể quay ngược lại như chiếc kim đồng hồ đang chạy ngược chiều này... thì chắc chăn có thể bù đắp được rất nhiều điều tiếc nuối..."

"Ta rất thích chiếc đồng hồ này, đừng vứt nó đi, đừng có sửa nó. Cứ để nó nguyên hiện trạng như Vậy... treo lên trên tường đi!". /.

Sự việc 42 lần này, đã khiến Einstein lo lắng một thời gian.

Nhưng sau đó ông phát hiện ra.

Đây dường như là một tình tiết không hề quan trọng.

Nên đã ăn, uống, chơi, ngủ mỗi ngày... Không có bất kỳ sức mạnh thần bí nào muốn giết chết ông ấy.

Không có sự việc kỳ lạ nào xảy ra.

Mọi thứ đều êm đềm...

Như thể không hề có sự việc gì từng phát sinh qua.

Chỉ có "chiếc đồng hồ chạy ngược" trên tường, mới thỉnh thoảng làm cho Einstein nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó...

Sau khi đến bệnh viện thay băng lần cuối, vết thương sau đầu đã hoàn toàn lành hẳn, không để lại gì ngoài một vết sẹo xấu xí.

"Chúc mừng các hạ Einstein, ảnh chụp X-quang cho thấy, hộp sọ của ngài đã hoàn toàn lành lại, thậm chí so với vết thương ngoài da còn hoàn mỹ hơn."

"Thật không thể tin được... Ngay cả một thanh niên cũng không thể lành vết thương nhanh như vậy. Có lẽ ngài không những có trí lực vượt xa người thường, ngay cả đến gien của cơ thể cũng có những điểm đặc biệt! Giai đoạn này ngài có uống bổ sung sản phẩm dinh dưỡng gì không?"

Einstein gãi gãi vết thương có sẹo đang ngứa: "Chỉ là ăn một ít nhân sâm, quả kỷ tử, v. v ... Oh, ngươi biết đấy, ở Mỹ không dễ mua đâu, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức. Tiếp đó chính là rượu rắn, mỗi ngày cũng uống hai ly..."

Bụp! Cây bút trong tay bác sĩ rơi xuống đất... Lông mày không tự chủ được giật giật: "Ngài... ngài nói cái gì? Rượu rắn? Trời ơi, đây là phương pháp lập dị gì vậy? Vì nghĩ cho sức khỏe của ngài?" Xin hãy lập tức dừng lại!"

Einstein không để ý đến lời đó, xòe bàn tay: "Đây là Trung y, Trung y đấy. Nó có lịch sử mấy ngàn năm, còn lâu hơn cả Tây y. Tuy rằng ta không hiểu nguyên lý của nó, nhưng đôi khi khoa học chính là kỳ diệu, không phải sao?"

Cuối cùng, bác sĩ không thuyết phục được Einstein.

Mà Einstein thì ngày càng tiến xa hơn trên con đường "Văn hóa Trung Quốc", những ngày sau đó, Einstein lại trở về với cuộc sống phóng khoáng.

Người sống sót sau tại nạn như ông.

Càng trân trọng cuộc sống của mình đồng thời dành thời gian cho vui chơi nhiều hơn.

Không phải ông ấy không muốn dốc toàn lực trong việc nghiên cứu... chỉ là...

"Năng lượng trong cơ thể ta dường như là vô tận dùng không hết vậy! Ta cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, không ra ngoài chạy bộ cảm thấy toàn thân khó chịu!"

"Không chỉ có vậy... lưng ta không còn đau nữa, chân cũng không còn nhức nữa, như được hồi sinh, đi lại như bay! Thậm chí đến chiếc gậy chống cũng đã vứt bỏ, thị lực cũng đã được cải thiện không ít."
Bình Luận (0)
Comment