Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60: Sơ Hở Trí Mạng

Chương 60: Sơ hở trí mạng Chương 60: Sơ hở trí mạngChương 60: Sơ hở trí mạng

Mấy vị nữ sinh trên bàn bắt đầu uống rượu tự phạt. Lâm Huyền mặc dù không nói gì, nhưng vẫn luôn suy nghĩ về lời mà các nàng nói. [ Liễu Y Y nói cho nhiều nữ sinh như vậy —— ] [ Cái này ở trong vòng nữ sinh không phải là bí mật —— ] [ Tất cả mọi người đều biết—— ] Đột nhiên! Lâm Huyền trợn tròn mắt, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng. Tất cả mọi người trên bàn nhìn Lâm Huyền, Lâm Huyền thì lại nhìn chằm chằm vào những nữ sinh kia: "Bên trong lời nói của các ngươi, có một sơ hở trí mạng"... Trên bàn lại lần nữa lặng ngắt như tờ. Lúc này, một nhân viên phục vụ mặc đồ lao động đi tới, vỗ vỗ Vương Hạo tiên sinh: "Vương tiên sinh, ta xác nhận lại với ngài một chút. Bởi vì cái này rất đắt, ta sợ ngài đếm sai số lượng." "Xin hỏi. .. ngài đã đặt 43 phần hải sâm bào ngư sao?" Vương Hạo gật gật đầu: "Đúng vậy, mỗi người một phần! Thế nào, là sợ chúng ta ăn không nổi ưl" Phục vụ viên vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải! Khách nhân ta không có ý này... " "Nhưng mà các ngươi ở đây chỉ có 42 người. .. Ngài đặt 43 phần. .. Chúng ta sợ ngươi đặt nhầm lãng phí, là có người muốn ăn hai phần sao?" Hả? Hả? Lâm Huyền trực tiếp nhìn vê phía Vương Hạo. Vương Hạo cũng với vẻ mặt bối rối đối mặt với Lâm Huyền. "Đừng đừng đừng! Lâm Huyền, ngươi đừng nhìn ta như vậy! Ta tuyệt đối không có tính nhầm! Chúng †a chính là tới 43 người!" Nói xong, Vương Hạo vội vàng từ trong túi lấy ra một trang giấy. Sau khi lật ra, đó là bảng biểu đã in sẵn, phía trên rõ ràng viết số thứ tự, danh tự của mỗi một người, cuối cùng còn trống một ô, đánh đầy dấu tích.

Số thứ tự của một người sau cùng là 43.

"Huynh đệ ngươi tin tưởng ta! Đến một người ta đánh một dấu, tuyệt đối không sail 43 người đều đã tới! Một người cũng không thiếu!"

Lâm Huyền vẫn không nói gì.

Vương Hạo trực tiếp đứng dậy, quở trách phục vụ viên:

"Ngươi chắc chắn đã tính sai số người! Ta tôi kiểm tra cho ngươi!"

Vương Hạo đứng lên, liếc nhìn 4 cái bàn trong cả căn phòng.

Lớp trưởng chính là lớp trưởng, làm việc đáng tin cậy, bạn cùng lớp đều là hắn phụ trách liên lạc, đương nhiên đều nhìn quen mắt.

Cho nên, rất nhanh hắn đã phát hiện ra vấn đề!

Trong lớp cấp ba, một cặp song sinh, Vương Cường và Vương Mãnh.

Hai người này dáng dấp giống nhau như đúc, khi đi học Vương Hạo đều không phân rõ, hiện tại cũng không chia rõ.

Nhưng mà hôm nay, hai người này một người mặc áo len màu trắng, một người mặc áo khoác màu đen.

Mặc dù không phân biệt rõ ràng ai là ai, nhưng hai người chắc chắn đều đến.

Trên danh sách của Vương Hạo, đằng sau Vương Cường cùng Vương Mãnh đều đánh dấu chéo.

Hắn đi qua.

"Vương Cường!"

Tên mập uống đỏ mặt kia ngẩng đầu:

"Gọi mò cái gì vậy lớp trưởng, ta là Vương Mãnh!"

"Được rồi, ngươi là Vương Mãnh, vậy ca ngươi Vương Cường đâu? Mới vừa rồi còn nhìn thấy hắn, hắn chạy đi đâu rồi?"

Vương Mãnh sau khi nghe xong, cười ha hả:

"Lớp trưởng, nếu ngươi có thể nhìn thấy hắn mới gọi là gặp quỷ đấy!"

"Ca ta Vương Cường lúc đầu nói muốn tới, hai ta đi một chiếc xe. Kết quả công ty hắn đột nhiên có việc gấp, nửa đường bắt xe trở về rồi. Cho nên ta tự mình tới."

Vương Hạo liền sững sờ, nhìn áo len màu trắng trên người Vương Mãnh: "Không đúng! Sau khi ngươi lên lầu, lại có một người dáng dấp giống ngươi như đúc, người mặc áo khoác màu đen đi lên, đó không phải là ca của ngươi Vương Cường sao!"

Vương Mãnh nghe xong lại lần nữa cười ha hả, hắn đứng dậy, lung la lung lay đi đến kệ áo, cầm cái áo khoác màu đen kia xuống:

"Lớp trưởng ngươi mù rồi à! Cái áo khoác đen này cũng là của tai"

"Sau khi ta đi lên, cảm thấy điều hoà quá lạnh, liền cởi áo xuống treo lên. Vừa uống rượu xong liền nóng, ta phải cởi ra."

Vương Hạo cmn một tiếng, dùng móng tay gạch bỏ cái tên "Vương Cường” trên danh sách:

"Thật là tên mập chết bầm nhiều chuyện! Một hồi lạnh một hồi nóng."

"Ngươi nói ngươi ngồi yên không được à? Chạy lên chạy xuống, còn chơi trò COSPLAY đóng vai nhân vật! Hại ta nhớ nhầm người."

Lời của Vương Hạo lại lần nữa khiến cho cả sảnh bật cười!

Cặp song sinh Vương Cường Vương Mãnh này, bởi vì quá giống nhau, lúc đi học đã thường xuyên làm †rò cười.

Không ngờ rằng, qua 5 năm, lại để cho lớp trưởng nhận lầm.

Vương Hạo ngồi xuống, chỉ vào cái tên "Vương Cường” trên danh sách cho Lâm Huyền xem.

"Là ta tính sai rồi, tên cháu trai mặc áo khoác đen Vương Mãnh kia, ta lại coi hắn thành Vương Cường rồi. Vương Cường có việc nên không đến."

"Phục vụ viên! Hũ Hải sâm bào ngư chỉ cần 42 phần là được rồi!"

Người trên bàn đều vui vẻ không thôi, lần lượt quở trách Vương Hạo.

Lâm Huyền nhìn cái danh sách nhăn nhăn nhúm nhúm kia...

Không rét mà run!

Thời gian dài như vậy, hắn cũng không chú ý đến!

Bởi vì Vương Hạo thống kê sai lầm ——

Hiện tại!

Nhân số trong phòng tiệc đóng chặt này!

Vừa hay là —— 42

"À¡tt"

Vương Hạo thọc thọc Lâm Huyền:

"Ngươi mới vừa nói... lời của các nàng, có một sơ hở trí mạng?"
Bình Luận (0)
Comment