Chương 608: Lưu Lộ: Nói cho ta biết chân lý, sau đó giết chết ta
Chương 608: Lưu Lộ: Nói cho ta biết chân lý, sau đó giết chết taChương 608: Lưu Lộ: Nói cho ta biết chân lý, sau đó giết chết ta
Ý tưởng trong đầu của Lâm Huyền lại một lần nữa bị người quan sát biết được.
Hắn vẫn mặt không biểu cảm nhìn chằm chăm vào Lâm Huyền.
Giọng nói trực tiếp rơi vào trong đầu của Lâm Huyền: "Nhân loại, thật ra ý tưởng của ngươi vừa rồi cũng đã giải đáp vấn đề này của ngươi."
"Đối với trình độ văn minh chỉ tính ra 42, chúng ta chỉ phát ra [ cảnh cáo] mà thôi." "Đúng vậy, ngươi bây giờ đang suy nghĩ, cảnh cáo tại sao phải giết người? Xin ngươi đứng ở phương diện của chúng ta mà cân nhắc vấn đề, hành vi của ta, đối với toàn thể nhân loại mà nói, có lẽ là giết người. Nhưng đối với cấp độ văn minh mà nói, cái này chỉ là cảnh cáo mà thôi."
"Góc độ cùng độ cao mà chúng ta đối đãi với vấn đề là khác nhau, cho nên xin đừng dùng giá trị quan hạn hẹp kia của các ngươi để đánh giá hành vi của ta."
"Chính bởi vì đây chỉ là một lần [ cảnh cáo] , cho nên cho dù bị một thứ gì đó ngăn cản, người tính ra 42 kia không chết, đối với chúng ta mà nói cũng không sao cả." "Dù sao mục đích của [cảnh cáo] đã đạt được, còn lại... Chúng ta không quan tâm." Đúng vậy.
Quả nhiên... Thần không quan tâm. Lâm Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Thì ra là thế...
Chính bởi vì thần không quan tâm, cho nên cảnh cáo đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một chiêu cảnh cáo điểm đến đây là dừng.
Giết thì giết, không giết cũng không sao cả.
Dù sao nhân loại từ khi tính ra 42, đến khi chính thức hiểu rõ cái gì là 42, tại sao là 42, còn có khoảng cách cực xa phải đi.
Nếu muốn chính thức vạch trần bí mật của 42, kết quả thí nghiệm của máy gia tốc hạt nhân siêu đại hình là thứ không thể thiếu.
Cho nên loại đẳng cấp văn minh này của Í người quan sát], chỉ cần kẹp chết điểm này, đúng giờ dỡ bỏ máy gia tốc hạt nhân là được rồi.
Máy gia tốc hạt nhân siêu đại hình, không phải một sớm một chiều là có thể kiến tạo hoàn thành.
[người quan sát] có rất nhiều thời gian để xử lý chuyện này.
Sở dĩ muộn như vậy mới xuất hiện.
Có lẽ cũng là bởi vì hảo tâm:
Mặc dù thành quả cố gắng cuối cùng của nhân loại là uổng phí.
Nhưng thông qua hợp tác toàn cầu chưa từng có lần này, nhân loại không chỉ có rất nhiều trụ cột khoa học đã đạt được tiến bộ rất lớn, đồng thời cũng mở mang tầm mắt, nâng cao cách cục, đã lấy được thứ càng quan trọng hơn.
"Cho nên nói..."
Sau khi trầm mặc một lát, giọng nói của Đinh Nghỉ giáo sư run rẩy hỏi: "Bất luận như thế nào... ngài cũng không đem chân lý của vũ trụ nói cho chúng ta biết ư? Mặc dù... Mặc dù chúng ta đã thề, tuyệt đối sẽ không xâm nhập nghiên cứu."
Nói những lời này.
Ngay cả bản thân Đinh Nghỉ cũng không có sức lực.
Đúng vậy...
Sự [ham học hỏi] của nhân loại, làm sao có thể bỏ qua như vậy chứ? Bản thân ông ta cũng rất rõ.
Đây là lời hứa yếu ớt rách nát đến cỡ nào chứ...
"Đúng vậy..."
[ người quan sát] mở miệng: "Tri thức sinh mạng có nhiều loại bi ai, đây chỉ là một trong số đó."
Các nhà khoa học sau lưng của Đinh Nghỉ lúc này thở dài một hơi.
Bọn hắn không đi phàn nàn bất cứ chuyện không có ý nghĩa gì... Bởi vì [ người quan sát] nói rất có lý.
Thân là văn minh cao cấp ở trong vũ trụ.
Đứng ở trên góc độ duy trì trật tự cùng an toàn vũ trụ... Cách làm của bọn hắn cũng không sai.
Đổi lại là nhân loại đứng ở phương diện đó, đoán chừng cũng sẽ áp dụng cách làm giống vậy.
Bầu không khí rất âm u.
Tất cả các nhà khoa học đã trầm mặc.
Trong mắt bọn hắn, mặt trời vừa mới mọc lên đã dập tắt, tất cả đều chìm vào trong bóng tối.
Toàn bộ vũ trụ ngay lập tức biến thành một bi kịch buồn cười.
Bi kịch to lớn này, bọn hắn nhất thời vẫn không cách nào nắm chắc, chỉ có thể chịu sự tra tấn của nó ở †rong quấng đời còn lại.
Trên thực tế bọn hắn biết rõ, quãng đời còn lại đã mất đi ý nghĩa rồi.
Đối với bọn hắn mà nói, nếu như cả đời này, thậm chí dưới sự giám sát của Í người quan sát] , nhân loại vĩnh viễn đều không thể biết được chân lý của vũ trụ...
Vậy sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Quá bỉ ai. Tất cả đều quá bỉ aill l '
"Ở trong một thế giới vĩnh viễn không cách nào biết được chân lý của vũ trụ như vậy, trái tim của ta cũng lười đập rồi."
"Nếu như vĩnh viễn đều không cho chúng ta biết được bí mật của vũ trụ... vậy thì vì sao phải khiến cho chúng ta nhìn lên bầu trời đầy sao chứ? Đây là một loại tra tấn cực lớn!"
"Ta vốn tưởng rằng khoa học không có điểm cuối, thì ra... Khoa học thật sự có điểm cuối. Điểm cuối của nó không phải thần học gì, mà là tri thức lũng đoạn!" "Sống còn có ý nghĩa gì chứ? Ta chính là vì chứng kiến chân lý của thời không và vũ trụ, muốn biết được nguồn gốc dấu hiệu của vũ trụ, cho nên mới ráng cầm cự sống tới ngày hôm nay."
Thật đáng buồn... Thật đáng buồn...
Loại bầu không khí bi thương này, giằng co rất lâu.
Mấy trăm nhà khoa học, thân là nhân tài trụ cột của quốc gia trên thế giới này, bọn hắn chống đỡ tấm bia lớn khoa học kỹ thuật của Địa Cầu...
Lúc này từng người một, ai nấy đều ánh mắt ngốc trệ, khóc không ra nước mắt.
Lâm Huyền cùng Í người quan sát] cũng không nói gì...
Tất cả đều im lặng như vậy.
Chỉ có thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dài cùng tiếng khóc nỉ non, ánh sáng mặt trời chiếu đến khiến cho mảnh đất này lại một lần nữa nhiễm lên một tầng màu cam hy vọng.