Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92: Có Phúc Mà Không Biết Hưởng

Chương 92: Có phúc mà không biết hưởng Chương 92: Có phúc mà không biết hưởngChương 92: Có phúc mà không biết hưởng

Sau một thời gian im lặng.

Lưu Lộ gật đầu: "Ta hiểu ... rồi. Cảm... ơn ngươi ... Lâm Huyền ... Ta đồng ý ... yêu cầu... của ngươi". Lâm Huyền gật đầu hài lòng.

Kiểu người như Lưu Lộ, thuần khiết, việc hắn đồng ý làm, thì nhất định sẽ thực hiện được.

Sau đó Lâm Huyền nói với Đỉnh Nghỉ: "Giáo sư Đinh, 125. 000. 000 USD của ta, 100. 000. 000 USD đổi lấy nhân dân tệ đưa cho Lưu Lộ."

"25. 000. 000 USD còn lại. Ta muốn 10. 000. 000 USD tiền mặt, còn lại đổi thành nhân dân tệ gửi vào tài khoản của ta."

Đinh Nghỉ sửng sốt.

10. 000. 000 USD tiền mặt! ? Tiền này để làm gì?

Nhưng nhớ đến Lâm Huyền nói với mình, muốn đi gặp một người bạn cũ, ông cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nhắc nhở Lâm Huyền: "Trị an ở đây khác với Trung Quốc, nếu muốn mang nhiều tiền như vậy ra ngoài, nhất định phải cẩn thận!"

Sau đó, Đinh Nghỉ viết phía sau tên của Lâm Huyền:

100. 000. 000 USD đổi lấy nhân dân tệ, chuyển vào tài khoản của Lưu Lộ. 15. 000. 000 USD đổi lấy nhân dân tệ, chuyển vào tài khoản của Lâm Huyền.

Lấy tiên mặt 10. 000. 000 USD.

"Chuyển khoản có thể hoàn thành trong vòng 10 phút. Nếu muốn rút tiền mặt... Ta sẽ sắp xếp người đi rút cho ngươi. Mất khoảng một, hai giờ."

Xử lý xong hai người trẻ tuổi, Đinh Nghi và Vương Đàm Thanh nhìn nhau cười: "Lão bằng hữu, chúng ta nhiều năm như vậy, nhận được nhiều tài trợ nghiên cứu từ quốc gia, cũng nên cống hiến một chút cho quốc gia đi? 2"

"Hahaha, cứ làm như chúng ta đã nói trước đây." Đinh Nghi mỉm cười gật đầu.

Nối tên của hai người lại, và viết ở dưới cùng: Thành lập cơ sở toán học thiếu niên Trung Quốc.

Giáo sư Đinh Nghi đóng nắp bút, nhìn Lâm Huyền và Lưu Lộ: "hy vọng, cơ sở này có thể phát huy tác dụng của nó, giúp Trung Quốc đào tạo ra các thiền tài toán học không kém gì hai ngươi!"

Khi trở lại khách sạn, đã là 11 giờ đêm.

Trước khi đến, Lâm Huyền đã gọi điện cho Đới Song Thành, nói với ông rằng Đới Sở Thiền không sao cả, để họ yên tâm.

Đới Song Thành và Lý Nhược Anh lúc đó mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhờ Lâm Huyền chăm sóc giúp Đới Sở Thiền. ¬¬

Sau đó.

Lâm Huyền đến phòng khách khách sạn - tạm thời dùng làm bệnh xá. Bên trong Đới Sở Thiền đang ngủ.

Còn đang truyền dịch.

Bên cạnh là đội trưởng đội y tế Trung Quốc, chủ nhiệm Lý Vân.

"Chủ nhiệm Lý, nàng chưa tỉnh sao?"

Lý Vận thấy Lâm Huyền đi vào, khẽ mỉm cười, ra hiệu hắn ngồi xuống: "Bạn gái nhỏ của ngươi đã tỉnh lại một lần, nhưng cơ thể nàng quá yếu, có dấu hiệu phát sốt, ta cho nàng uống chút thuốc cảm, thuốc ngấm, nàng liền ngủ thiếp đi."

"Sau khi tỉnh lại nàng không ngừng hỏi thăm tình hình của ngươi, ta liền nói cho nàng biết. Sau khi biết các ngươi xuất sắc đoạt quán quân, đứa trẻ này cười ngây ngốc một lúc lâu, uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi."

Được rồi, không sao là được.

Ơ đợi đã? Bạn gái nhỏ?... Lâm Huyền cảm thấy, tốt hơn là tạm thời không cần phủ nhận.

Với mối quan hệ hiện tại, có lẽ mọi người sẽ quan tâm đến Đới Sở Thiền nhiều hơn, vì vậy chưa cần làm rõ điều đó.

"Ta nhớ ... Cơ thể nàng rất khỏe mạnh, làm sao đột nhiên trở nên yếu như vậy." Lý Vân cũng là phụ nữ.

Nghe thấy Lâm Huyền không thương hoa tiếc ngọc như vậy, bà bắt đầu chỉ trích: "Ngươi! Tại sao một chút cũng không biết yêu thương người ta?"

"Ngươi nghĩ xem, ngươi có chuyên cơ 303, xe đặc chủng, còn có một đám người ở chỗ này phụ trách thi đấu, cái gì cũng không cần bận tâm."

"Người ta cô gái nhỏ, phải đợi máy bay, còn phải chạy qua cửa kiểm tra an ninh, qua cửa hải quan, rồi tra bản đồ, bắt taxi, rồi đến đây xem trận đấu! Ngươi biết không, để bắt kịp thời gian, cô ấy đã hơn 30 giờ không chợp mắt! không ăn cơm! có thể không hạ đường huyết sao?

Lâm Huyền gãi đầu.

Là bản thân nghĩ đơn giản rồi.

Bản thân đoạn đường này, được bảo vệ, chăm sóc, thật dễ dàng, vẫn có thời gian cho sự chênh lệch múi giờ.

Nhưng sân bay không phải của gia đình Đới Sở Thiền mở ra.

Nàng cần đặt vé sớm, đến sân bay sớm để xếp hàng lên máy bay, và qua kiểm tra an ninh, sau đó, chính là điều rắc rối nhất ... tại đất nước Mỹ xa lạ này, cô phải tự mày mò, đi tìm địa điểm cuộc thi đại sư toán học thế giới. ' '

Khó khăn và nguy hiểm trên đoạn đường này.

Lâm Huyền khó có thể tưởng tượng được...

Và mục đích của cô ấy, chỉ là lo lắng rằng sẽ không có ai cổ vũ cho ta mà thôi ...

"Ngươi nói ngươi, ngay cả chính mình cũng không lo được, còn muốn đi nửa vòng trái đất cổ vũ cho ta?

Nhưng cũng phải nói thật.

Hôm nay tất cả người dân của Trung Quốc, đều cần phải cảm ơn Đới Sở Thiền. Lâm Huyền chỉ đánh bại nước Mỹ trên lĩnh vực toán học.

Mà Đới Sở Thiền, đã chấm dứt giấc mơ bá quyền của nước Mỹ! Lá cờ nhỏ màu đỏ của nàng, đã giương cao mặt trời tương lai của Trung Quốc!

Lý Vân dùng tay ấn mạnh Lâm Huyền: "êy êy êy! Đừng có ngây người như vậy, ta đang giáo huấn ngươi đấy!"

"Nghe rõ chưa, sau này hãy đối xử với cô nương người ta tốt hơn chút. Ta vừa mới trước mặt nàng măng ngươi, nhưng nàng không cho mắng, nói rằng điện thoại di động của ngươi bị tịch thu rồi, không trách ngươi. Thật là một đứa trẻ ngốc."..."

Lâm Huyền xoa xoa chỗ bị ấn đau: "Nghe thấy rồi! Nghe thấy rồi chủ nhiệm Lý! Tay của bác sĩ mấy người khỏe thật đấy! Đau chết ta rồi!"

"Ngươi đó, chính là có phúc mà không biết hưởng!"

Lý Vân nhìn Lâm Huyền và mỉm cười bất lực: "con trai ta và ngươi không chênh lệch bao nhiêu tuổi, lớn hơn ngươi hai tuổi. Nếu nó có thể tìm cho ta một Sở Thiền xinh đẹp và dũng cảm, sẵn sàng đi nửa vòng trái đất để cổ vũ cho nó như vậy ... Ta có nằm mơ cũng cười mà tỉnh!"

"Đi thôi, đi thôi... đừng ở đây đừng quấy rầy người ta ngủ. Hơn 30 giờ nàng không được ngủ, giấc này nhất định phải ngủ đến ngày mai. Có bác sĩ, y tá của chúng ta trông chừng, không sao đâu."

Lâm Huyền gật đầu.

Hắn bước tới nhìn Đới Sở Thiền đang ngủ say.

Bộ dạng mong manh dễ vỡ của nàng, giống như một con búp bê. Làn da trắng, vì mệt mỏi và yếu ớt lại càng trắng.

Khóe miệng cười rất ngây ngô.

Nhìn giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Lâm Huyền nhìn, không thể nhịn được cười theo. Đới Sở Thiền là một cô gái thần kỳ như vậy. Như thể... Hạnh phúc của nàng, dễ lây lan. Sau khi cười.

Lâm Huyền lại thở dài bất lực.

"AizZ..."
Bình Luận (0)
Comment