Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96: Liễu Y Y Đã Chết Rồi

Chương 96: Liễu Y Y đã chết rồi Chương 96: Liễu Y Y đã chết rồiChương 96: Liễu Y Y đã chết rồi

Lâm Huyền lắc đầu, không nói điều gì.

Văn Linh ồ một tiếng gật gật đầu: "Aiz, ta vẫn rất nhớ nàng, khi đó trong tiệc sinh nhật nàng tỏ tình với ngươi, là ta giúp nàng bố trí đó! Ngươi có cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay, còn phải phải cảm ơn ta đấy!"

"Thế nào? Hai người yêu đên bây giờ, chắc đã kết hôn rồi phải không? Có con chưa? Trai hay gái?"

Lâm Huyền lại lắc đầu.

Hắn nhìn chằm chằm Văn Linh, chậm rãi nói: "Văn Linh, Liễu Y Y đã chết rồi."

Văn Linh hai mắt trợn tròn! Cơ thể loạng choạng. Trực tiếp ngã xuống đất!

"Chết... Liễu Y Y chết rồi? Cái... cái gì chết khi nào?" "Vụ nổ súng ở nhà hát Opera Chicago, biết không?" Văn Linh ngơ ngác lắc đầu.

Cuộc sống của nàng ở Mỹ, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.

Thức ăn đã được bới từ thùng rác.

Các công viên không dám ngủ, đều ngủ trên ống bê tông dưới chân cầu.

Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, có tin tức gì, hầu hết nàng không biết...

Lâm Huyền phớt lờ việc nang ngã xuống. Mà đi đến bên giường.

Cầm chiếc vali màu đen đó lên. Sau đó lại ngồi xuống ghế. Hắn đặt chiếc vali lên bàn.

Mở ra.

Lộ ra 10. 000. 000 USD chất đầy bên trong.

"Văn Linh, ngươi muốn không?"

Văn Linh gật đầu như gà mổ thóc!

"Giúp ta viết một lá thư, số tiền này sẽ là của ngươi."

Văn Linh nghiêng đầu.

"Viết... viết thư? Viết thư gì?"

Nàng khó có thể tưởng tượng, Lâm Huyền nghìn dặm xa xôi gửi cho nàng 10. 000. 000 USD, vậy mà chỉ yêu cầu -nàng viết một lá thư? ?

Điều này thật buồn cười!

Nhưng sau đó nàng lại lắc đầu: "Bỏ đi, chỉ cần ngươi chịu đưa tiền cho ta, ngươi nói làm cái gì thì ta làm cái đó'— Chân của Văn Linh không nhanh nhẹn, rõ ràng là đã từng bị đánh gãy. Nhưng lại không đến bệnh viện để điều trị. Vì vậy mới đi khập khiễng. Nàng năm tấm trải giường.

Phải tốn khá nhiều sức mới đứng lên được...

Trên tấm trải giường trắng nơi bị nàng nắm, lưu lại những vết bùn đen."Viết thư gì?"

Văn Linh hỏi.

Lâm Huyền yêu cầu nàng rửa tay trước.

Văn Linh năm 2015. là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, nếu bức thư nàng viết bẩn thỉu dính đầy bùn đen, thì thoạt nhìn sẽ nghĩ là giả.

Văn Linh rửa tay xong, lại rửa mặt, nhân tiện gội đầu. Mặc dù nàng trông giống như một bà già bẩn thỉu. Nhưng nội tâm chung quy vẫn là cô gái hơn 20 tuổi. Lâm Huyền chuẩn bị giấy bút cho nàng.

Sau đó tránh sang một bên: "Văn Linh, Lê Hoa Thể độc tác của ngươi, hiện tại còn có thể viết không?"

Văn Linh nghe xong, hihi cười thành tiếng: "Không ngờ tới có người nhớ tới Lê Hoa Thể của ta... Đó là niềm tự hào của cả đời ta..."

"Ta từng nghĩ rằng, kiếp này sớm muộn gì ta cũng chết ở nơi hoang dã, có thể bị chó hoang ăn thịt, nhưng ... chỉ có bảng chữ Lê Hoa Thể năm đó ta viết, mới có thể lưu lại thế gian này."

"Nghĩ như vậy, có lúc, trong lòng ta cũng dễ chịu một chút."

Lâm Huyền không đến đây để nghe Văn Linh kể khổ, kể chuyện.

Anh cảm thấy đúng là Văn Linh đáng thương.

Nhưng, người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.

Năm đó các ngươi chạy làm gì?

Rất có thể là cảm thấy bản thân khi đến nước Mỹ, có thể sử dụng tài sản được chuyển nhượng, để sống một cuộc sống tốt đẹp.

Tiền đó đến từ đâu? Có sạch không? Rõ ràng là không phải.

Đối với bản thân Văn Linh mà nói, khi đó nàng chỉ là một cô gái 18 tuổi, nếu không theo mẹ chạy đến nước Mỹ, quốc gia cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng chút nào.

Chuyện của cha nàng, không liên quan gì đến nàng.

Nàng vẫn có thể đi học đại học, đi làm, kết hôn, sống cuộc sống của người bình thường.

Tất cả những điều này đều là sự lựa chọn của chính bản thân Văn Linh."Văn Linh, chuyện của ngươi một lúc nữa có thể tiếp tục kể."

"Nói cho ta biết, nhiều năm như vậy ngươi không viết, Lê Hoa Thể của ngươi còn có thể viết giống hồi cấp ba không?" Văn Linh haha cười, trực tiếp cầm bút lên, bắt đầu viết thư trên giấy.

Khi viết, cây bút nước trong tay nàng giống như cọ vẽ, trên mặt giấy phác họa lên xuống, nhìn không giống viết chữ, giống như đang vẽ!

Cuối mỗi nét vẽ, đều có một đoạn uốn cong theo một hướng nhất định. Tỉ mỉ nhìn có vẻ rất kỳ quái.

Nhưng sau khi viết xong cả bài thơ, lại hoàn toàn hợp nhất! Bổ sung cho nhau! Lung linh thích thú! Nhảy nhót trên giấy!

Sau khi Văn Linh viết xong, đưa tờ giấy cho Lâm Huyền: "Viết là sở thích duy nhất của ta. Ngay cả khi ta đến đây, sống cuộc sống như vậy ta cũng chưa bao giờ từ bỏ việc viết lách."

Lâm Huyền nhận nó.

Ta phát hiện đây là một bài thơ rất quen thuộc..."Túy Hoa Âm"

Sầu dâng khói nhạt mây dày

Lò vàng hương lạnh ngưng bay bao giờ Trùng dương trời đẹp như mơ

Đêm thu gối ngọc màn tơ buốt hồn

Bờ đông nâng chén hoàng hôn

Hương thầm man mác khẽ luồn ống tay Lễ nào hồn chẳng ngất ngây

Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa

Trên mặt giấy, nét chữ nào cũng tròn trịa, sinh động theo kiểu Hoa Lê Bản. Nếu không tận mắt nhìn thấy.

Lâm Huyền thực sự không thể tin rằng, nét chữ tràn đầy nữ tính này, vậy mà được viết bởi một bà già gầy gò.

"Rèm tây gió lộng người gây hơn hoa..."

Không thể không nói rằng, thật là số phận trêu người.

"Ngươi viết bức tranh chữ này, ta đã từng thấy, ở cung thiếu nhi thành phố Đông Hải, trước kia có phải ngươi viết cho bọn chúng một bức?"

Văn Linh không biến sắc lắc đầu: "Ta không nhớ được..."

"Năm đó lúc Lê Hoa Thể hot, từ khắp nơi trên đất nước, mỗi ngày đều có vô số người xin ta một bức tranh chữ. Gửi đi nhiều như vậy, ta không thể nhớ nổi ..."

Lâm Huyền nhìn bức tranh chữ này một cách cẩn thận, so sánh nó với bức tranh "Túy Hoa Âm " trong cung thiếu nhi thành phố Đông Hải.

Nó hoàn toàn giống nhau.

Như giả thay thế! Xem ra... Trình độ thư pháp của Văn Linh, không hề suy giảm.

"Đúng vậy, vẫn là nét ý vị như hồi đó."

Lâm Huyền thành thật khen ngợi.

Chẳng trách Đới Sở Thiền nói, rằng loại phông chữ một khối hoàn chỉnh này, giống như một bức tranh cuộn tròn, căn bản không thể bắt chước.

Văn Linh xoay bút, hihi cười: "Nói đi bạn học cũ, muốn ta giúp ngươi viết cái gì trong thư?"

Lâm Huyền lấy lá thư chưa gửi từ trong ba lô ra.

Đó là bức thư mà bản thân giả gái, uốn éo kiểu cách, cực kỳ quyến rũ, đầy biểu tượng cảm xúc...

"Bỏ đi, hay là ta nói ngươi viết đi."
Bình Luận (0)
Comment