Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Thân là một cảnh sát nhân dân, hành vi của Vương Bình khiến Sở Lỵ Lỵ cảm thấy không thoải mái. Cô ấy muốn lên tiếng, thế nhưng lại bị Vương Bình không để lại dấu vết đưa tay bắt tay lại.
Dưới ánh mắt của thanh niên kia, cử động của Vương Bình và cô gái kia như một cặp đôi đang yêu, bạn trai nhìn thấy thanh niên này đẹp trai hơn mình nên ghen, ham muốn chiếm giữ tăng cao.
Sắc mặt Sở Lỵ Lỵ đỏ lên, muốn nổi nóng.
Đúng lúc này, Sở Lỵ Lỵ cảm giác được bàn tay Vương Bình nắm lấy tay mình truyền đến cảm giác lạ.
Vương Bình không để lại dấu vết dùng ngón tay vạch vạch trong lòng bàn tay mình.
Đồng thời, dường như Vương Bình còn đưa một tờ giấy tự chế gì đó cho mình.
Sở Lỵ Lỵ lập tức an tĩnh lại, không nói tiếng nào.
Thanh niên cười cười, không phát hiện điểm khác lạ của Vương Bình, đáp lại nói.
"Người anh em này, cậu muốn bao nhiêu tiền? Tôi không có nhiều tiền lắm."
Vương Bình tươi cười xán lạn với thanh niên kia.
"Không nhiều không nhiều, anh xem vùng hoang vu dã ngoại thế này, muốn kiếm được xe để đi nhờ thật rất khó."
"Hiện tại chúng ta còn phải đi một đoạn xa nữa mới tới nơi có người ở, tôi thấy hay là như vậy đi, 1000 nguyên, thế nào?"
"Đúng rồi, tôi chỉ thu tiền mặt, không thanh toán Alipay."
Chỉ đi nhờ xe mà phải trả một nghìn đồng?
Nếu đổi lại bất kỳ một người nào khác, chỉ sợ người ta đã sớm chửi ầm lên.
Chỉ có điều thanh niên kia lại không mắng chửi người, chỉ lúng túng cười cười.
"Người anh em, con số này hơi cao, trên người tôi không còn nhiều tiền như vậy, 500 được không?"
"Được! Nể tình anh gọi tôi là anh em, chỗ anh em tôi giảm giá 50% cho anh."
Đối với hành vi của Vương Bình, bà chủ nhà chỉ cảm thấy hắn rất vô liêm sỉ.
Nếu không phải Vương Bình có ân với bà chủ nhà, bà chủ nhà đã sớm nổi giận.
"Vợ à, em lên ghế trước ngồi đi, anh và người anh em này mới quen đã thân, muốn ngồi chung tâm sự nhân sinh." Vương Bình quay qua Sở Lỵ Lỵ, kêu lên.
Sở Lỵ Lỵ ngoan độc trừng mắt liếc Vương Bình.
Vợ? Tôi vẫn còn độc thân có được không!
Bà chủ nhà khẽ nhếch miệng, mạch não kín hơi không đủ dùng.
Chuyện gì? Vì sao Vương Bình đạo trưởng và cô cảnh sát này lại tiến triển nhanh như vậy, thậm chí còn bắt đầu gọi là vợ rồi? Lẽ nào ban nãy hai người tán gẫu với nhau qua Wechat? Nói những lời âu yếm không muốn người khác biết?
Còn có, mới quen đã thân? Cậu chỉ mới gặp người qua đường này có một lần, lại còn mới quen đã thân? Còn một bộ muốn nói chuyện thật lâu với người ta...
Chẳng lẽ Vương Bình đạo trưởng... lưỡng tính?
Bà chủ nhà cảm xúc ngổn ngang, thở dài một hơi.
Người trẻ tuổi bây giờ thật là loạn.
"Lên đường đi bà chủ nhà, phi, lái xe đi bà chủ nhà." Vương Bình nhìn về phía bà chủ nhà nói.
Thanh niên cổ quái liếc nhìn Vương Bình, lúc trước Vương Bình đòi tiền nhưng hắn ta không cảm thấy lạ gì, bởi trên đời này cũng có người cho đi nhờ lấy phí.
Nhưng chuyện Vương Bình muốn nói chuyện thật lâu với mình khiến hắn ta cảm thấy cổ quái.
Hiện tại Vương Bình hành động như kẻ thần kinh, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Dọc theo đường đi, Vương Bình lần thứ hai phát huy bản lĩnh nói nhiều.
"Người anh em, anh từ đâu tới đây? Anh muốn tới nơi nào?"
"Cái gì? Thì ra anh tới từ thôn Đại Đông sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, đúng rồi, vợ, thôn Đại Đông là địa danh à?"
"Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Vương Bình, Vương trong lão Vương sát vách, bình trong ngực phẳng, anh em, anh xem có phải tôi và bà xã tôi rất hợp nhau không? Tôi tên Vương Bình, mà bà xã tôi lại cuộn trào mãnh liệt, núi non trùng điệp, chúng tôi một người bằng phẳng một người dựng đứng, có phải tuyệt phối không?"
Tiếng răng rắc do xương ngón tay va chạm vang lên, còn có tiếng hàm răng ma sát ken két.
Thanh niên có thể cảm giác rõ ràng, cô gái ngồi ở ghế trên đã quăng cho tên Vương Bình thần kinh này một ánh mắt muốn giết người.
"Anh em, anh tên gì?" Vương Bình không để ý tới ánh mắt muốn giết người kia, hỏi.
Thanh niên đang chuẩn bị trả lời...
Chỉ thấy Vương Bình khoát tay nói.
"Ai, quên đi, không cần phải nói tên, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, tên chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Hôm nay hai ta có thể gặp nhau, đó là duyên phận, không bằng chúng ta kết bái đi? Thế nào?"
¥¥%%...... #&@%#&^... %@Khóe miệng thanh niên kia co quắp, nhìn Vương Bình như nhìn tên bệnh thần kinh.
Hắn bị bệnh thần kinh đúng không? Người hỏi tên người ta là anh, không để người ta nói tên cũng là anh.
Còn nữa, anh bị bệnh thần kinh gì, mới gặp mặt một lần còn là đi nhờ xe, thế mà anh đã muốn thành anh em kết bái với người ta… Tôi hoài nghi anh sống tới tuổi này rồi, sợ rằng đã kết bái với hàng ngàn hàng vạn người.
Thấy một người lập tức kết bái với một người...
Không để ý đến vẻ mặt thanh niên, Vương Bình vô cùng nhiệt tình.
Trong mắt hắn tràn đầy lệ quang, thần sắc mê ly, ngưỡng vọng góc 45 độ, xuyên thấu qua trần xe nhìn trăng tròn trên trời cao.
"Nhìn người anh em khiến tôi nhớ tới những chuyện tôi từng trải qua, lần chạy trốn chiều hôm ấy, cũng là ngày thanh xuân của tôi chết đi."
Thanh niên giật mình, vừa định trả lời.
Vương Bình lại trưng ra vẻ mặt mê ly cảm thán, như thể lật sách, đột nhiên nhìn về phía thanh niên.
"Nói tới thanh xuân, tôi lại nghĩ đến thanh xuân ngắn ngủi, nghĩ đến thanh xuân ngắn ngủi, tôi lại nghĩ đến thời gian, chúng ta phải quý trọng thời gian."
"Vì thế thời gian không còn sớm nữa, hay là người anh em thanh toán tiền xe đi nhờ trước đi."
Rất tự nhiên đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, giương về hai hướng khác nhau, không ngừng chà sát.
Không cần nhìn, thủ thế này ai cũng hiểu, chính là thủ thế đòi tiền.
Thanh niên cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi. Con mẹ nó lúc trước tên này còn đang cảm khái, vì sao ngay sau đó đã có thể nói tới chuyện tiền rồi? Biến hóa này quá nhanh, cho dù đường núi có rẽ ngoặt cũng không thể rẽ ngoặt nhanh như anh.
Hiện tại thanh niên rất muốn xuống xe.
Đây không phải xe tôi muốn! Tôi muốn xuống xe!
"Cho anh."
Thanh niên lấy năm tờ một trăm nguyên mới tinh đưa cho Vương Bình.
Vương Bình tiếp nhận tiền mặt, nắm trong tay, tiếp tục nhìn thanh niên, hai mắt đầy ý cười đột nhiên nói.
"Anh em, anh thật không phúc hậu."
Thanh niên:????
Vương Bình mở bàn tay nắm tiền ra.
Sở Lỵ Lỵ và bà chủ nhà vẫn quan tâm tới chuyện bên này, hai người nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, sắc mặt cuồng biến.
Năm tờ một trăm đồng đã biến mất không thấy, thay vào đó là năm tờ tiền âm phủ, là tiền âm phủ dùng để đốt cho chết người!
Thanh niên biến sắc.
Giọng nói của Vương Bình lần thứ hai truyền đến.
"Người anh em, tôi thổ lộ tình cảm với anh lâu như vậy, nhưng anh lại đưa tiền âm phủ cho tôi, này rất không thích hợp. Anh thật khiến trái tim người anh em như tôi đây đau đớn."
Trong xe vốn ấm áp, thế nhưng số chỉ nhiệt độ trong xe đột nhiên hạ thấp xuống
Thời khắc này, trong xe lạnh như tủ đông.
Một tiếng quỷ rít mang theo vẻ khiếp sợ nồng đậm đột nhiên truyền ra.
"Rốt cục mày là ai?"
Thốt ra lời này là thanh niên kia.
Hiện tại thanh niên nào còn bộ dáng thanh tú gì nữa, nửa gương mặt như bị gặm, dữ tợn đáng sợ, lộ vẻ máu thịt be bét, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Toàn thân hắn ta tản ra âm khí nồng nặc, khiến nhiệt độ trong xe chợt hạ xuống.
Đây là một con quỷ!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, tuy rằng bà chủ nhà đã sớm nhận được tin nhắn nhắc nhở Vương Bình gửi qua di động, nhưng vẫn bị dọa sợ hết hồn, mãnh liệt phanh lại.
"Tao là cha mày!"
Vương Bình đáp lại thanh niên, nắm tay nổi lên tia sáng trắng đánh thẳng tới mặt thanh niên.
Tiếng thình thịch bình bịch nặng nề liên tiếp truyền ra từ trong ghế xe.
Không có chút khách khí nào, không để thanh niên có lực trở tay, Vương Bình đấm hết đấm này lại đến đấm khác lên mặt thanh niên.
Từ trước tới sau khi thanh niên này lên xe, trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Lần này, tiếng nhắc nhở của hệ thống không còn là quỷ chặn đường ngơ ngác, cạn lời, cực độ cạn lời.
Mà nhắc nhở.
Keng! Quỷ chặn đường bị đánh ngẩn ra, điểm thuộc tính +1.
Keng! Quỷ chặn đường bị đánh sợ hãi, điểm thuộc tính +1.
Keng! Quỷ chặn đường cực độ khủng hoảng, điểm thuộc tính +1
...