Ngày 22 tháng 8 năm 2020 trên cây cầu Long Xuyên tại thành phố PL của quốc gia V một thanh niên đang thẩn thờ đứng đấy nhìn về cửa biển phía xa thở dài.
Đây hắn chính là nhân vật chính của chúng ta, hắn ta tên là Lâm Văn năm nay 23 tuổi sở hữu một dáng người cao gầy với khuôn mặt bình thường không có gì nổi trội. Nói về cuộc đời Lâm Văn thì chỉ có một từ để hình dung “Nhọ ” có thể nói là “Rất nhọ ” cũng có thể nói hắn bị trời phạt bởi vì năm hắn 10 tuổi lúc vào một ngôi chùa nhỏ vô tình làm rơi bể bước tượng thờ ngọc hoàng kể từ đó hắn làm gì cũng… nhọ.
Hắn đi đường thì thỉnh thoảng lọt hố ga, ngồi học thỉnh thoảng lại sập ghế đổ bàn, đến đi vệ sinh thì cũng… Hắn vào Đại học An Thiên cũng bởi chữ nhọ vì lúc đăng ký đại học khi viết đến chữ Thiện thì bút hết mực nên biến thành Thiên không để ý nên nộp không xem lại đến lúc có kết quả thì không biết khóc thế nào luôn. Vì vậy hắn rất tự ti luôn cảm thấy mình vô dụng với mọi người xung quanh.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như tuần trước Lâm Văn hắn không đi ngỏ lời thương với hoa khôi của lớp Trình Sản. Hôm đó, hắn chuẩn bị rất kỹ để tỏ tình nào là hoa, quần tây áo, sơ mi,… vâng Lâm Văn chuẩn bị rất kỹ trừ lời thoại. Đến lúc đứng trước mặt cô hoa khôi ấy hắn chỉ biết nói:
“ Làm bạn gái tớ nhé”
Trình Sản nhìn xung quanh một lúc mới xác định là Lâm Văn nói với mình. Trình Sản nhìn hắn một lúc và nói với hắn:
“ Xin lỗi! Mình chưa có ý nguyện tìm bạn trai!”
Mọi người xung quanh thấy vậy cười ồ lên:
“Ha ha ha…”
“Cóc ghẻ mà đòi ăn vịt nướng… à nhầm thiên nga”
“Một tên như ngươi không sứng với nữ thần chúng ta đâu”
….
Vì bản chất luôn tự ti, ít tiếp xúc xã hội Lâm Văn cảm thấy nhục vô cùng nên nhanh chóng quay đầu chạy. Vừa chạy được vài bước thì số nhọ của hắn xuất hiện hắn dẵm phải chất thải của một con cún nào đấy và té đến khi đứng dậy thì ống quần hắn dính thứ màu nâu nâu vàng vàng.
Lâm Văn vội vã KTX chạy về thay quần áo quăng thẳng vào thùng rác bay thẳng lên giường nằm đấy đôi mắt ươn ướt hắn lẩm bẩm:
“Không có việc gì cả! Mình là người mạnh mẽ không có gì phải buồn chỉ là bị từ chối thôi mà chảy nước mắt là vì lúc đi ngang qua căn tin cô nhân viên cắt hành nên mình cay mắt mới chảy nước mắt thôi.”
Đúng lúc này một tên gầy như que củi mở cửa chạy vào gọi to:
“ Lâm Văn ngươi lên trang FB với Blog của trường nhìn kìa. Ngươi đang nổi tiếng lắm đấy.”
Đây là Ngô Huy bạn cùng KTX với Lâm Văn, Ngô Huy là bạn thân của Lâm Văn gia đình làm kinh doanh bất động sản nên cũng rất giàu nên hắn bao luôn phòng KTX này chỉ có hắn và Lâm Văn ở.
Nghe Ngô Huy nói vậy Lâm Văn liền lấy điện thoại ra vào trang trường nhìn khi thấy bảng tin đầu thì mặt hắn xanh mét nào là “ Một con cóc ghẻ đòi lên với lên thiên nga” “ Một thanh niên tỏ tình bị từ chối” “Thanh niên dẵm shit sau thi tỏ tình”… đi kèm với đó là hình ảnh và video từ lúc hắn tỏ tình cho đến lúc hắn chạy đi kể cả việc hắn dẵm shit.
“Song thế là hết rồi! Không còn mặt mũi nào nưa” đây là ý nghĩ của hắn lúc này.
Đã một tuần sau sự kiện Lâm Văn tỏ tình thất bại, hình ảnh hắn ta đến giờ vẫn đầy các trang FB và Blog, đến lúc này Lâm Văn đã được trở thành người “nổi tiếng ” vâng chính là “nổi ” nhờ tai “tiếng ”. Lâm Văn hắn luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa, đi trên đường thì lúc nào cũng có người chỉ chỏ xì xào bàn tán, làm việc gì cũng không được hắn cảm thấy mình rất vô dụng. Vì vậy hắn đã quyết định làm một việc rất trọng đại trong cuộc đời đó chính là tự sát vâng chính là đi nhảy cầu đấy hắn cảm thấy việc này chính việc trọng đại của hắn.
Quay lại với hiện tại, hắn đang đứng bên thành cầu Thăng Thiên nhìn về cửa biển xa suy nghĩ về những việc đã qua. Hắn từ từ đứng lên thành cầu giang hai tay hít thở bầu không khí trong lành cuối cùng này đợi chờ một cơn gió nào đấy đẩy hắn xuống. Nhưng đến lúc này cái vận mệnh đen đủi nào đấy vẫn bám theo hắn, Lâm Văn đứng đợi 5 phút đồng hồ vẫn không có một cơn gió nào đẩy hắn xuống.
Vì 4 ngày trước có một đợt dịch mới xuất hiện nên mọi người đều được khuyến cáo ở nhà không ai rảnh như Lâm Văn nên trên đường đếch có ai mà để đến ngăn cản hắn. Lâm Văn tiếp tục đợi 10 ,15 ,20 ,30 phút qua đi vẫn không có ngọn gió nào cả hắn bực bội vô cùng quyết định không nhảy cầu nữa mà chuyển sang nhảy lâu. Trong lúc hắn chuẩn bi bước xuống thì một cơn gió mạnh thôi qua làm hắn rơi về phía trước.
“ Định mệnh! Có cần phải nhọ như thế không. Mà thôi chết như vậy cũng được rồi”
Nhưng đang trong lúc rơi xuống hắn lại nghĩ đến mẹ, cha, em gái của mình nếu hắn chết bọn họ sẽ thế nào. Vâng con người ta lạ ở chổ đấy lúc chuẩn bị tự tử thì cứ cho rằng mình chẳng còn gì vương vấn hay chẳng có ý nghĩa gì để mà sống đến lúc gần nghẻo rồi mới nhận ra rằng mình còn nhiều thứ vấn vương còn nhiều thứ đáng để họ sống và hắn cũng vậy.
Lâm Văn lúc này đây nhớ đến tình thương của mẹ cha, sự thương yêu của em gái hắn bỗng dưng không muốn chết, hắn xoay người vương tay với với trong khoảng không muốn níu được cái gì đấy nhưng làm đếch có thứ gì để mà níu.
Và rồi một tiếng bủm Lâm Văn rơi vào nước có nhưng có điều hắn cảm thấy sao nước con sông này không sâu nhỉ. Bỗng nhiên một cơn đau nhói ở dưới mông khiến hắn tỉnh lại hắn vội bật dậy và nhận ra nước con sông này chỉ cao hơn nữa người hắn một chút hắn ngước nhìn lên và thấy cây cầu cũng chỉ cách mặt sông 5 đến 6m mà thôi.
Ngẩn người nhìn một chút Lâm Văn bỗng ngữa mặt lên trời cười to và hét:
“ Ha ha ha! Cuộc đời của ta cũng có lúc xuất hiện một màu đỏ như thế này.”
Vì sao hắn cười như một tên điên ư, bởi vì hắn nhận ra mình đi nhầm địa điểm để nhảy cầu. Trong thành phố này có hai cây cầu tên Thăng Thiên, một cái bắc qua một con sông lớn một cái thì chỉ bắc qua một con suối và Lâm Văn đi nhầm đến cây cầu Thăng Thiên của con suối này, hắn nghĩ sự nhầm lẫn này chính là số đỏ của hắn và đúng như vậy cuộc đời đầy hôa hồng của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lúc này hắn không để ý rằng mông của hắn cắm một viên đá đang phát sang và màu của hắn dần bao phủ viên đá ấy. Bỗng nhiên một ánh sang lóe lên bao phủ cả người hắn, cùng lúc ấy trong đầu hắn bỗng vang lên:
“ Đinh! Đinh! Đinh! Nhận chủ thành công! Hệ thống bắt đầu trói chặt ký chủ!”
“ Đinh! Trói chặt ký chủ thành công! Bắt đầu khởi động hệ thống!”
“ Đinh! Khởi động hệ thống thành công!”
Lâm Văn ngẩn người đưa tay lên mặt tát mấy tát đến xưng mặt mới xác đinh đây là sự thật, hắn cảm thấy rất nhièu cảm xúc dâng lên trong long. Mắt hắn ướn ướt và Lâm Văn hắn khóc, khóc như một đứa trẻ. Sau 13 năm hắn mới cảm thấy cuộc đời mình thật tươi sáng và đẹp đẽ như thế này. Hắn dung hết sức mà gào to:
“ Đúng là cuộc đời này không ai có thể đỏ mãi cũng không ai có thể đen mãi cả”
“ Hệ thống! Hệ thống a! Đây là thứ ước muốn trong mơ của biết bào nhiều người trên thế giới a”