Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 40

Cái tát ấy đại khái là Thẩm Kỳ Khi dùng toàn sức, đánh đến trước mắt nàng tối sầm. Liễu Sương vẫn duy trì đầu nghiêng về một phía, bên tai chỉ còn tiếng ù ù.

Có lẽ là quen với việc nàng không phản kháng, những con chó săn ỷ thế hiếp người bên cạnh Thẩm Kỳ Khi lập tức kêu gào: "Còn không mau xin lỗi tiểu sư muội!"

Liễu Sương chậm rãi quay đầu, trên gương mặt tái nhợt còn tàn lưu dấu ấn bàn tay, mái tóc ướt nhẹp che khuất lông mi nàng, nước theo sợi tóc từng giọt rơi xuống y phục mỏng manh.

Nàng nhìn Thẩm Kỳ Khi, hai tròng mắt hơi hơi phiếm đỏ.

Thẩm Kỳ Khi đứng ôm hai cánh tay, bỗng nhiên tươi cười, nụ cười nghiền ngẫm lại ác liệt.

"Ngươi hôm nay cùng trước kia không quá giống nhau a, sư tỷ." Nàng vươn ra ngón tay, không nặng không nhẹ mà chọt vài cái trước ngực Liễu Sương, "Làm sao, không phục? Ai kêu ngươi là phế vật cơ chứ, phế vật mà dám vọng tưởng kế thừa vị trí chưởng môn Thanh Lễ phái, ngươi cũng không ước lượng bản thân mình tới đâu, xứng sao?"

Liễu Sương mấp máy môi, thấp giọng nói: "...... Ta chưa bao giờ nghĩ tới, cùng ngươi tranh đoạt cái gì."

"Ngươi gạt người!" Thẩm Kỳ Khi đột nhiên nâng cao giọng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên vặn vẹo, "Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Cha ta coi trọng ngươi như thế, mỗi lần xuất quan đều nhắc đi nhắc lại tên ngươi, ngóng trông ngươi kế thừa sự nghiệp, sớm ngày phi thăng.....A, đáng tiếc, lấy tu vi hiện tại của ngươi, đã không làm được rồi."

"Tiểu sư muội, chớ có tức giận nhiều lời với phế nhân này, không đáng." Một nam nhân anh tuấn bên cạnh nàng dỗ ngọt.

Thẩm Kỳ Khi tự biết thất thố, vội vàng điều chỉnh biểu tình, hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay người nọ, nũng nịu nói: "Triệu sư huynh, ngươi cần phải giúp ta xả giận."

Liễu Sương ánh mắt trầm xuống, đôi tay dần dần siết chặt.

Đương là tháng mười hai, cả người nàng ướt đẫm, dưới chân một đôi giày vải, khí lạnh thấu tim từ mặt đất truyền tới, đông lạnh đến môi tím tái, thân ảnh nhỏ gầy run rẩy.

Người xung quanh đều cười nhạo.
Có người lớn tiếng nói: "Đem nàng đưa tới trước núi đi thôi. Nghe nói nơi đó có rất nhiều chó sói hoang dã thích xuất hiện về đêm...Hắc hắc, cho chết đáng đời."

Thẩm Kỳ Khi hướng hắn ngọt ngào cười, nhu thanh tế ngữ: "Vị sư huynh này ý kiến hay."
Làm người nọ mê đến ánh mắt dại ra, mặt đỏ bừng.

Liễu Sương nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của người trước mắt, bỗng nhiên muốn nôn vô cùng.

Gương mặt quen thuộc này, bên dưới túi da xinh đẹp, lại là một linh hồn hoàn toàn bất đồng.

Có lẽ là nàng biểu hiện đến quá mức rõ ràng, một nữ tu thấy thế quát to: "Ngươi làm ra biểu cảm đó là ý gì!"

Liễu Sương nhếch khóe miệng, nói ra lời nói mà kiếp trước chính mình tuyệt đối sẽ không nói: "Buồn nôn."

Nữ tu trừng to đôi mắt: "Ngươi! Ngươi dám bất kính với tiểu sư muội!"

Tình cảnh tức khắc nhốn nháo, một người đi ra phía trước, đang muốn đối nàng động thủ, Thẩm Kỳ Khi đột nhiên ngăn cản hắn.

Nàng nhìn chằm chằm Liễu Sương trong chốc lát, thình lình nâng chân đá vào bụng Liễu Sương.

"Ta thật là đã cho ngươi mặt mũi." Nàng hất cằm, trong mắt hiện lên một tia oán độc, "Để ngươi ở chỗ này yên lành lâu như vậy....nên sớm chút ném ngươi cho sói ăn!"

Liễu Sương lảo đảo ra sau vài bước, không có té ngã trên đất, miễn cưỡng chống thẳng thân mình. Nàng hơi ngẩng đầu, xuyên thấu qua mái tóc ướt, lạnh lùng nhìn đám người, hai mắt sáng quắc như đuốc, làm người vô pháp đối diện.

Đám đệ tử hai mặt nhìn nhau, bị nàng nhìn đến lạnh sống lưng.

"Này, hôm nay nàng ta làm sao vậy? Ngày xưa không có vậy a......"

"Con chó câm rốt cuộc học được cắn người?!"

Đồng tử Thẩm Kỳ Khi ngưng đọng, không biết sao, nội tâm xẹt qua một tia bất an: "...... Mau bắt nàng lại!"

Một tiếng này giống như ra lệnh, có nam tử thân hình cao to, gấp không chờ nổi đứng ra giơ tay bổ tới Liễu Sương.

Thế nhưng Liễu Sương trốn cũng không trốn, đợi khi người nọ đến gần, nàng bất chợt vươn tay, mọi người chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, tựa hồ có thứ gì rơi xuống đất.

Chờ thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cả bọn hoảng sợ kêu to lên.

Đó là một cánh tay chảy máu đầm đìa, thấy được cả xương trắng bên trong. Cánh tay rơi trên mặt đất, giống một con sâu còn chưa chết hẳn, lung tung co giật vài cái rồi mới bất động.

Biểu tình đắc ý của người nọ cứng lại, sững sờ tại chỗ mấy chục giây, sau đó kinh sợ cùng phẫn nộ đan xen hiện ra trên mặt.

"Ngươi....." Hắn cắn răng hét lớn một tiếng, rút thanh trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, điên cuồng chém tới Liễu Sương

"Phụt...."

Giây tiếp theo, kiếm kia nhẹ nhàng dừng trên tuyết.

Ngay sau đó, thân hình như núi của hắn cũng đi theo đổ ập xuống.

Những tia máu diễm lệ bắn tung toé lên mặt mũi áo quần người xung quanh. Bọn họ đứng tại chỗ, bàn chân như mọc rễ, hai đùi run rẩy.

Toàn thân tắm máu, biểu tình của Liễu Sương hệt ác quỷ vừa đi ra từ địa ngục.

Trong mắt nàng lập loè đỏ tươi, sát khí còn nồng đậm hơn huyết khí nơi đây.

Tiếng thét chói tai xé rách bầu không khí yên tĩnh, dường như tiếng chuông cảnh báo, mọi người trong mộng bừng tỉnh, dạt ra bốn phía, nhưng không chờ bọn họ chạy được mấy bước, đột nhiên thân thể đã nổ tung, máu thịt tung toé nhớp nháp.

Bãi đất trống vốn đang náo nhiệt, nháy mắt chỉ còn một mình Thẩm Kỳ Khi, nàng đứng yên bờ môi run run.

Liễu Sương nhìn nàng, không chút để ý mà quẹt đi vết máu trên mặt, lộ ra gương mặt thuần tịnh thanh tú.

Nàng thấp giọng hỏi: "......Cho sói ăn?"

Thẩm Kỳ Khi lui về phía sau vài bước rồi đột ngột xoay người, nhanh chân một đường chạy như điên.

Không dự đoán được giây kế tiếp, Liễu Sương đã xuất hiện ngay trước mặt.

Nàng thế nhưng biết thuấn di!

Thẩm Kỳ Khi thấy chạy trốn vô vọng, trên mặt tức khắc mang theo vẻ nịnh nọt, nàng lớn lên đáng yêu, làm ra biểu tình như vậy cũng không tục tằng, "Ngươi hiểu lầm, sư tỷ, ta vừa rồi bất quá chỉ đùa một chút mà thôi."

Liễu Sương mặt vô biểu tình: "Phải không? Vậy những việc ngươi làm trước kia, cũng đều là vui đùa?"

"Trước kia ta đúng là có quá đáng." Thẩm Kỳ Khi nhẹ cắn môi, "Ta thừa nhận lòng dạ mình tiểu nhân, đối sư tỷ không cam lòng, cho nên ghen ghét sinh hận......Sư tỷ nếu không chê, ta liền đứng ở chỗ này mặc ngươi tùy ý xử trí, chuyện đã qua có thể cùng nhau đòi lại."

Liễu Sương duỗi tay bóp chặt cằm nàng, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc câu nào mới là lời nói thiệt tình của ngươi?"

Là gió chiều nào theo chiều ấy, vô cùng khôn khéo, đem người chung quanh chơi đến xoay quanh.
Hay là nữ hài ngu ngốc, không có chút gì tâm nhãn....

Đến tột cùng cái nào mới là con người chân thật của ngươi?

Thẩm Kỳ Khi ngưỡng mặt, chợt nở nụ cười, mắt hạnh cong cong, nhẹ giọng nói: "Được rồi mà sư tỷ, ta tự nhiên là thích ngươi còn không kịp."

Liễu Sương nghe vậy thoáng giật mình, như là lâm vào hồi ức nào đó.

Trong giây phút xuất thần ngắn ngủi, ngực nàng nhói đau lên.

Liễu Sương cúi đầu, Bích Trì kiếm đã xuyên thấu ngực nàng.

Thẩm Kỳ Khi buông ra chuôi kiếm, lui ra phía sau một bước, trên mặt vẫn mang theo ý cười tươi đẹp, nhưng trong mắt đã lạnh băng.

Nàng kéo ra khóe miệng, như là đang nghe cái gì rất buồn cười, "Ha, ta thích ngươi? Hoang đường!......Kiếp sau đi!"

Liễu Sương thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt.

Thẩm Kỳ Khi tươi cười đọng lại, trước mắt tối sầm xuống, đầy trời sương đen kêu gào, thực mau mà cắt qua thân thể nàng.

Trong khoảnh khắc bộ túi da mỹ lệ kia đã hoá thành tàn tro theo gió tuyết bay xa.

Nàng lại một lần giết nàng.

Liễu Sương mở mắt ra, như là thống khoái, lại như là không đành lòng.

Moi tim dịch cốt đại khái cũng bất quá như thế.

Bỗng nhiên, trước mắt rung chuyển, phong tuyết thưa thớt, đất dưới chân từng tấc sụp đổ, đình đài lầu các ở Thanh Phong phá thành mảnh nhỏ, gạch đá bay tứ tung lên trời, thời gian chợt đông lại, vận mệnh chú định tựa hồ có người đang sốt ruột kêu tên nàng.

"Liễu Sương? Liễu Sương!...... Sư tỷ!"

Liễu Sương mở bừng hai mắt.

Hết thảy dần dần rõ ràng, mành trắng đầu giường, nệm chăn vải hoa, ngoài cửa sổ ánh trăng như nước.

Hít thở dồn dập, nàng thấy một cái đầu đen tuyền đang dựa trước ngực nàng.

Thấy nàng thức tỉnh, đầu kia nâng lên, hai mắt sáng ngời: "Ngươi tỉnh rồi!"

Liễu Sương nhìn nàng, như là còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Thẩm Kỳ Khi duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng, nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu: "Ngươi làm sao vậy, không phải là ngủ phát ngốc rồi chứ?"

Liễu Sương vẫn cứ nhìn nàng, không nói một lời.

Thẩm Kỳ Khi ngây người, không biết vì cái gì, nàng cảm giác ánh mắt Liễu Sương hiện tại thực đáng sợ, như là muốn lột sống nàng ngay tại chỗ.

Nàng nhịn không được rụt rụt phía sau, không ngờ mới vừa động, Liễu Sương liền nhanh chóng vươn đôi tay, một phen bóp lấy cổ nàng!

Thẩm Kỳ Khi nháy mắt bị nàng ấn ngã xuống giường, đầu váng mắt hoa.

Liễu Sương chống phía trên nàng, mười ngón dần siết chặt, lực lượng kia giống như bê tông cốt thép làm người không tránh thoát được.

Sắc da Thẩm Kỳ Khi trướng thành màu gan heo, cảm giác sắp hít thở không thông: "Sư...... Sư tỷ......"

Cứu mạng! Nằm mộng như thế nào còn muốn giết người!

"Sư, tỷ...... Ngươi tỉnh tỉnh!" Ta là tiểu sư muội thân ái nhất của ngươi a!

Thẩm Kỳ Khi gian nan mà giơ tay lên, ở trên người Liễu Sương đẩy vài cái, đẩy không ra, lực đạo trên cổ càng lúc càng lớn, Liễu Sương hai mắt phiếm đỏ, tựa hồ lâm vào điên cuồng.

Đáy lòng nàng chợt lạnh: Xong đời, nữ chủ thế nhưng thật sự muốn bóp chết nàng.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Kỳ Khi nâng tay, dùng hết sức lực hung hăng nhéo mông Liễu Sương một cái!

Toàn thân Liễu Sương run lên, theo bản năng mà buông lỏng ra nàng.

Thẩm Kỳ Khi nằm xụi hình chữ đại ở trên giường, kịch liệt ho khan vài tiếng, hai mắt trắng dã.

Ta quá khó khăn, người mà ta thích đột nhiên nổi điên làm sao bây giờ, rất gấp, online chờ!

Liễu Sương ngơ ngẩn nhìn nàng, huyết sắc trong mắt dần dần rút đi.

Nàng ngồi dậy, sau một hồi, hơi hơi vươn tay xách dậy Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi: "???" Còn tới? Lần này lại muốn đổi cách chết khác sao!

May mà Liễu Sương chỉ là đem nàng đỡ đến đầu giường ngồi, Thẩm Kỳ Khi vội lấy cái gối lót ở phía sau, làm chính mình thoải mái một chút.

"...... Ngươi lần này tỉnh ngủ chưa sư tỷ?" Nàng thật cẩn thận hỏi.

Liễu Sương mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm mặt Thẩm Kỳ Khi, như là ác long mãnh hổ chăm chú quan sát vật lạ vừa nhặt về, nửa là chờ mong nửa là khẩn trương, thanh âm khàn khàn: "...... Ngươi không giết ta sao?"

Thẩm Kỳ Khi ngây người một lát, vươn đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt nàng, không rõ nguyên do hỏi, "Ta vì cái gì muốn giết ngươi a?" Nàng nở nụ cười, như là ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm mùa hạ, "Ta chỉ nghĩ cứu ngươi."

Cứu ta.

Ánh mắt Liễu Sương lập loè, đột nhiên cúi đầu xuống, như nổi điên cắn lấy môi nàng, trên môi đau xót, mùi máu tươi tức khắc tràn ngập môi lưỡi.

Bình Luận (0)
Comment